Chương trước
Chương sau
Bạch Thiên Vũ giương mắt nhìn về phía Âu Dương Vô Cực, phát hiện trong mắt hắn trừ bỏ ***, căn bản không có chút thần sắc say rượu, biết mình bị hắn lừa, không khỏi nổi giận, dường như chỉ có người trước mắt này mới có thể khơi lên một cảm xúc khác của y, khiến y khóc, khiến tim y loạn nhịp.
“Âu Dương Vô Cực, ngươi đứng lên cho ta, ngươi lại muốn cường bạo ta một lần nữa sao?” “Hỗn đản, ngươi nghĩ rằng ngươi cho ta danh vị thì ngươi muốn làm gì cũng được sao?” “Ngươi đồ vô sỉ!” Bạch Thiên Vũ khẩu bất trạch ngôn mà quát, như muốn làm biến mất phần rung cảm kia trong lòng mình. Khi y nhìn thấy đôi mắt tràn ngập đau thương của Âu Dương Vô Cực, y không thề nói gì được nữa.
Âu Dương Vô Cực nghe Bạch Thiên Vũ nói, chỉ cảm thấy tâm mình ngày càng lạnh, y vẫn luôn nhìn mình như vậy, đồ vô sỉ, Âu Dương Vô Cực cười giễu chính mình. Bạch Thiên Vũ nhìn gương mặt tràn ngập thần sắc bi thương của hắn, trong lòng lại ẩn ẩn đau, lại nhìn thấy Âu Dương Vô Cực lộ ra thần sắc u ám, trong lòng có một nỗi khó chịu không nói nên lời.
“Cho tới bây giờ ta cũng chưa bao giờ nghĩ dùng ngôi vị hoàng đế này để áp chế ngươi, những thứ ngươi nhận được, chỉ là những gì ngươi đáng có!” Âu Dương Vô Cực lẳng lặng nói xong, dường như cả khí lực để đau cũng không còn, chỉ cảm thấy trong lòng khắp nơi như bị san bằng, năm năm, rốt cuộc cũng vẫn không thay đổi gì không phải sao, ta vẫn chỉ là một kẻ tiểu nhân đê tiện đã từng thương tổn y.
“Ta chưa từng hy vọng sẽ lại làm chuyện xa vời như vậy với ngươi, chỉ là làm tất cả mọi việc để ngươi có thể tha thứ cho ta, ta cũng không nghĩ đến việc ngươi sẽ vì ta đối xử tốt với ngươi, mà cảm kích khóc lóc linh tinh, càng biết rằng sự ân sủng của hoàng đế đối với người khác là một hy vọng xa vời, nhưng với ngươi mà nói chỉ có khinh thường.” Âu Dương Vô Cực nhìn chằm chằm vào Bạch Thiên Vũ, “Nhưng, những chuyện ta làm trong mấy năm này, ta thật lòng trả giá như vậy ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy hay sao, ngươi thông minh như vậy, thiện lương như vậy, vì sao chỉ đối với ta tàn nhẫn, ta ở trong mắt ngươi vĩnh viễn chỉ có thể là một tên tiểu nhân vô sỉ phải không? Ngươi ngay cả một chút tình cảm với ta cũng không có đúng không?” Sau khi Âu Dương Vô Cực nói xong, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng.
Bạch Thiên Vũ nhìn Âu Dương Vô Cực, trong lòng có một tư vị không nói nên lời, dường như không dám đối mặt với ánh mắt kia, cúi đầu, tránh đi tầm mắt Âu Dương Vô Cực, đối với việc năm đó, y đã sớm không còn trách hắn, tuy rằng sự tổn thương đó vẫn canh cánh trong lòng, nhưng hắn làm nhiều chuyện như vậy cũng đã đủ bù dắp. Chính là y lại không biết phải đối mặt với tình cảm của mình như thế nào, nhìn nam nhân cuồng ngạo như vậy là vì mình mà chấp nhất như thế, đã nhiều năm trôi qua như vậy, mặc kệ lời nói của y lạnh nhạt như thế nào, hắn vẫn nhiệt tình như lửa, y đã sớm quen hắn đối xử tốt với y, quen những lời lẽ ôn ngôn nhuyễn ngữ của hắn.
Âu Dương Vô Cực nhìn Bạch Thiên Vũ nửa ngày cũng không nói một câu, ngay cả nhìn cũng không nhìn hắn, phát ra một tiếng tê rống bi thương, sau đó ngửa mặt lên trời cười to, “Ha ha, chung quy vẫn là ta một sương tình nguyện, thôi, thôi, ta hoàn toàn buông tay, ngươi không cần lo lắng, ta sẽ không cường bạo ngươi, sẽ không miễn cưỡng ngươi nữa.” Nói xong, liền chạy ra khỏi tẩm cung.
Bạch Thiên Vũ nhìn thân ảnh đã rời xa của Âu Dương Vô Cực, một giọt lệ theo khóe mắt rơi xuống, “Không phải, ta đã tha thứ cho ngươi, không phải...... Không phải như vậy......” Không phải cái gì, ngay cả bản thân y cũng không thể nói rõ, Bạch Thiên Vũ như một bức tượng gỗ mà trở về phủ, chỉ cảm thấy sau khi nghe hết những lời Âu Dương Vô Cực nói, cảm giác thật trống rỗng, hắn rốt cục cũng buông tay, hẳn là y nên cao hứng không phải sao, Bạch Thiên Vũ hỗn loạn nằm xuống, vô lực để ý đến cảm giác rõ ràng trong lòng mình.
Ngày hôm sau tại triều đường, áp lực trong không khí làm cho người ta không thể chịu nổi, Âu Dương Vô Cực biểu tình đen tối đến mức dọa người đang tấu sự ngay cảm một câu trọn vẹn cũng nói không xong. Bạch Thiên Vũ chăm chú nhìn Âu Dương Vô Cực, từ đầu tới cuối hắn ngay cả liếc mắt cũng không liếc mắt đến y, trong lòng khó chịu không thể nói nên lời.
Đến cuối cùng, Âu Dương Vô Cực đột nhiên lên tiếng, làm cho nội vụ phủ an bài, hắn sẽ tuyển phi, kỳ thật chuyện này cũng rất bình thường, vốn mỗi năm hắn đều chọn một vài mỹ nữ tiến cung để làm phong phú hậu cung của mình, nhưng năm năm qua hắn vẫn luôn nói hậu cung phi tử như vậy đã đủ, không cần phải tuyển thêm.
Bạch Thiên Vũ nghe hắn nói hết, không hiểu tại sao trong lòng y lại dâng lên một cảm giác chua sót, chỉ cảm thấy tâm mình như bị đâm một nhát, như bị siết chặt lại.
Tuyên bố bãi triều, Âu Dương Vô Cực li khai đại điện, rốt cục khống chế không được mà nhìn Bạch Thiên Vũ liếc mắt một cái, chỉ có trời mới biết hắn làm sao để qua một buổi sáng này, nhưng hắn đã nói sẽ buông y ra, không phải sao? Nếu như vậy ít nhất cũng không cần khiến y ghét hắn, hơn nữa hắn lại tuyên bố tuyển phi, y chắc sẽ hơn tâm hơn, không cần lại lộ ra cái biểu tình như phải cách hắn xa đến tám trượng. Chính cái liếc mắt này, lại làm Âu Dương Vô Cực bị thương tổn thêm lần nữa, hắn nhìn thấy Bạch Thiên Vũ đang cuối đầu, tự giễu nói, “Hắn không muốn nhìn thấy ta như vậy, ta nói muốn tuyển phi, hắn cũng không có chút biểu tình nào, hẳn là nghĩ may mắn mà mình đã toát được miệng hùm đi.” Đau xót khó nén được, Âu Dương Vô Cực không khỏi lung lay hoảng loạn.
Liên tục nhiều ngày, cả hoàng cung tràn ngập thê phong thảm vũ(*),bách quan mỗi người đều cảm thấy bất an, tính tình Âu Dương Vô Cực xấu đến cực điểm, sự tà tứ kia lại càng tùy tiện đến cực điểm.
Ngày hôm đó, những mĩ nhân được tuyển ở ngự hoa viên chờ triệu kiến, mặt khác vài vị phi tử vốn được sủng ái cũng được an bài tới ngự hoa viên. Âu Dương Vô Cực lại sai người gọi đến vài vị trọng thần trong triều, đương nhiên cũng chính là Bạch Thiên Vũ. Bạch Thiên Vũ theo sau vài vị đại thần khác vừa đi vừa nói chuyện.
“Nói vậy lần này hoàng đế chắc là muốn tuyển hậu. ” Một vị đại thần nói.
“Cái gì” Bạch Thiên Vũ trong lòng cả kinh, “Úc, Bạch tướng quân mấy năm nay liên tục chinh chiến, chắc là không biết đến tình trạng trong cung nhỉ, Hoàng Thượng vốn có một vị hoàng hậu, đáng tiếc sau khi đản hạ thái tử thì mất máu quá nhiều mà qua đời, đây là chuyện sáu năm trước, sau đó mọi người đều khuyên Hoàng Thượng lập hậu, nhưng Hoàng Thượng vẫn lấy có không tìm được người thích hợp để từ chối, vốn mọi người nghĩ Hương phi có cơ hội lớn nhất, bởi vì sau khi hoàng hậu qua đời Hoàng Thượng dường như sủng ái nàng nhất.” Một vị đại thần giải thích.
“Chính là từ năm năm nay, nghe nói hoàng đế căn bản không đi hậu cung, ai cũng không tuyên tẩm, cũng không biết là thật hay giả.” Một vị đại thần cũng nói tin tức mính nghe được từ trong cung truyền ra.
Bạch Thiên Vũ trong lòng chấn động, tất nhiên y biết nguyên nhân, nhưng vẫn không thể tin được, năm năm qua, hắn luôn nghĩ đến mình như vậy.
Chú giải:
(*)Thê phong thảm vũ: gió thê lương, mưa bi ai, nói chung dung để hình dung sự việc quá mức tang thương, đau lòng… trong hoàn cành này là diễn tả cảnh hoàng cung tiêu điều xơ xác
Hết chính văn đệ thập tam chương
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.