Ban đêm, chỉ còn hai ngày nữa là diễn ra trận chung kết Võ trạng nguyên, Bạch Thiên Vũ ở trong túc xá không bước chân ra khỏi cửa, thật sự y không muốn gặp thêm phiền toái. Nhìn dung mạo in bóng trong gương đồng, một dung mạo mang đến cho y vô số phiền toái, y chỉ hận không thể một phen xé bỏ nó. Từ nhỏ, Bạch Thiên Vũ chỉ biết mình lớn lên rất đẹp, nhưng lại không cảm nhận được một chút hạnh phúc nào cả, thứ y nhận được chỉ có khuất nhục. Thời niên thiếu, bất kể là ai, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy y cũng là, “Tiểu hài tử xinh đẹp quá a, thật là một tiểu mỹ nhân mà. “ Mà y, từ nhỏ thông minh, sớm đọc thi thư, thị phi rõ ràng, thích nhất chính là những anh hùng rong ruổi sa trường, hâm mộ nhất chính là những đấng nam nhi khí phách đường đường. Y là nam nhân, đẹp chỉ dùng để hình dùng nữ tử, không phải dùng để nói y, y đường đường bảy thước cơ thể. Bắt đầu từ những ngày thơ ấu, y biết, y muốn làm một nam nhi, một nam nhi chân chính, sáu tuổi từ biệt mẹ cha, đi theo sư phó đi vào tái ngoại(*),khổ luyện võ công, cần tu(**) binh pháp, chỉ vì để có ngày trở thành một nam nhi chân chính. Trong lòng y, những vị tướng quân nguyên soái tư thế hào hùng bảo vệ quốc gia mới là anh hùng chân chính. Vương triều Âu Dương, sùng văn thượng võ, không chỉ khoa cử, mỗi ba năm còn cử hành một cuộc thi Võ trạng nguyên, người thắng đa số đều vào binh bộ, sống kiếp chiến chinh, hoặc là trở thành ngự tiền thị vệ, bảo vệ hoàng thành, đó là cuộc sống mà y muốn, y muốn dùng tư thế hào hùng này để dấu đi xác thân của mình, mặt khác, những thứ còn lại với y mà nói chỉ là một cảm giác hờ hững, lạnh nhạt. Có lẽ là từ nhỏ rời nhà, có lẽ là tự mình buộc mình, có lẽ là trời sinh tính tình lạnh nhạt, trừ bỏ cố chấp với dung mạo mình, y thật sự là một kẻ đạm mạc mà trầm tĩnh đến cực điểm. Ngay cả sư phó cũng nói, dường như không có việc gì có thể làm cho y biến sắc, ngay cả khi sư phó ác ý trêu đùa cũng không có hiệu quả. Đương nhiên, chỉ có một ngoại lệ, chính là tuyệt đối không được xem y như nữ nhân, đó là tử huyệt của y, ai cũng không thể ngoại lệ. Biết đương triều hoàng đế Âu Dương Vô Cực tà tứ cuồng vọng, thời điểm tất yếu sẽ tàn khốc vô tình, nhưng cũng không ai nói hắn trị quốc không quang minh chính đại, biết sử dụng người tài, thưởng phạt phân minh, trừ bỏ tính tình của hắn không thể làm cho người khác gật bừa, hắn có thể xem là hoàng đế tốt đi. Bạch Thiên Vũ hai tháng trước cáo biệt sư phó, thẳng đến kinh thành, mới vào giang hồ, y đánh gảy xương nam nhân đầu tiên dám với tay chạm vào mặt y, sau liền mang một cái mặt nạ bằng bạc, tiếp đó là một khoảng thời gian bình yên, đến khi bắt đầu luận võ, hoàng gia sẽ không cho phép một kẻ mang mặt nạ tham gia tỷ thí, điều này y có thể lý giải được, vì thế y cởi bỏ mặt nạ, chợt nghe tiếng kinh hô nổi lên bốn phía. “Đẹp quá a, trời ạ, đại mỹ nhân.” Sau đó, phiền toái, trêu chọc, ngưỡng mộ, sợ hãi bất tận hướng vào y. Tuy y lòng không gợn sóng, cố che dấu thật kĩ, mặt ngoài tỏ ra bình tĩnh nhưng trong lòng cũng đã quay cuồng sóng giận. Cuối cùng y giáo huấn những kẻ quá mức, sau đó trừ bỏ những trận đấu tất yếu, liền cố gắng ở lại trong phòng, không hề xuất môn. Y kỳ vọng ngày mình đăc thắng, y không phải cần vinh hoa phú quý gì cả, chỉ hy vọng có được thân phận thiên hạ Võ trạng nguyên, sẽ không ai dám nói y là nữ nhân, sẽ không có những kẻ không hiểu chuyện trêu đùa, tốt nhất từ nay về sau có thể tung hoành sa trường, đỉnh thiên lập địa. Bạch Thiên Vũ đứng tựa vào cửa sổ, mắt nhìn dòng người tới lui trên đường, trên gương mặt tuyệt đẹp kia không gợi ra một chút biểu tình, ánh sáng xuất ra từ mắt y cũng phảng phất tựa hàn băng, chỉ hơi nhíu đích mày, cũng nhìn ra tâm tình y không vui vẻ gì mấy. Âu Dương Vô Cực đi vào giáo tràng, ngồi trên long ỷ, nhìn năm người đứng phía xa, đây là những người suất sắc tham dự trận chung kết, trận chung kết cuối cùng là theo quy luật tuần hoàn, để có thể công bằng mà chọn ra người xuất sắc nhất. Đánh đến trận thứ ba, chỉ nghe Ti danh quan gọi “Bạch Thiên Vũ đối Lưu Tử Hành” Âu Dương Vô Cực theo bản năng tập trung chú ý, hướng giữa sân nhìn lại, chỉ thấy một bạch một lam hai bóng người phóng lên sàn thi đấu, sau đó chợt nghe những người xem thi đấu bên dưới, phát ra kinh ngạc tán thán, nhưng không ai nói thêm gì, dù sao hoàng đế cũng đang ngồi ở đây. Âu Dương Vô Cực cảm thấy trong lòng run lên, nhìn về phía kia người bạch y, nguyên lai thật sự là thiên hương quốc sắc, không đúng, thiên hương quốc sắc không thể hình dung y, y không chỉ có được phần mỹ mạo, y còn có một biểu lộ tự nhiên tiêu sái, phong lưu, thân hình cao cao kia, động tác tao nhã kia, thật xứng trên một dung nhan nhân gian yên hỏa(***),giữa trán là một khí chất phong lưu tự tại. Y cứ như vậy đứng thẳng nơi đó, rồi lại toát ra một khí chất cao quý làm cho người ta không thể bỏ qua, người này, tuyệt đối không phải phiêu lượng(****) đơn giản, chính là thế nhân từ lúc nhìn thấy khuôn mặt của y đã bị đoạt đi hô hấp, đều nghĩ y không chút tỳ vết. Chú giải: (*)Tái ngoại: phía bắc thành… không chắc lắm nên mình để từ hán việt luôn (**)Cần tu: chuyên cần, chăm chỉ tu luyện (***)Nhân gian yên hỏa: cái này thì mình chịu chắc là chỉ đẹp nhỉ. (****)Phiêu: trôi, nổi, thất bại, trống rộng…. Lượng:sáng lên, rộng mở, bày ra, hiện ra…. Hết chính văn đệ tam chương
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]