Chương trước
Chương sau
Ban đầu hắn trưởng rằng chỉ cần mình ra tay đủ ngoan độc, tên Angus này nhất định có thể đi vào khuôn phép. Nhưng hiện tại hắn lại phát hiện, chuyện hoàn toàn không phải dễ dàng như vậy. Nghĩ đến tên Angus này trước đây không chỉ đối xử với người khác tàn nhẫn, dường hồ đối với mình cũng đủ lợi hại. Cho nên hắn mới có thể chịu đựng được cực hình như vậy.
- Ai da da!
Mạnh Hàn chỉ nhìn về phía lão Roger gật đầu, sau đó liền đi tới phía trước, bắt đầu quan sát vết thương trên người Angus. Vừa quan sát vết thương hắn lại chặc chặc lưỡi, không ngừng lắc đầu. Hắn hoàn toàn ngoảnh mặt làm ngơ đối với những lời châm chọc của Angus. Lão Roger không biết Mạnh Hàn có ý gì. Ánh mắt lão nghi hoặc nhìn theo bóng dáng của Mạnh Hàn, một khắc cũng không dám dừng.
- Lão Roger, không phải ta đã nói ngươi rồi sao? Lẽ nào ngươi cũng chỉ khiến hắn chịu chút khổi sở về da thịt như vậy thôi sao?
Sau khi đi xung quanh hai vòng, Mạnh Hàn thở dài một tiếng. Vết thương trên người Angus không phải là bị quất, mà chính là bị gậy lớn đánh thương. Xem bộ dạng máu thịt lẫn lộn, nhưng lại tạo ra đau khổ không lớn lắm đối với nạn nhân. Mạnh Hàn nghĩ đây cũng chính là nguyên nhân khiến Angus có thể chống đỡ đến bây giờ.
- Ách!
Lão Roger sửng sốt, ngẩn người tại chỗ. Mạnh Hàn nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ mình đánh còn chưa đủ lợi hại? Còn chưa đủ đau sao?
Nhìn Mạnh Hàn, vẻ mặt lão Roger đầy nghi hoặc. Ngay cả Angus đang đắc ý, nghe thấy Mạnh Hàn nói vậy, vẻ mặt hắn lập tức trở nên đầy kinh ngạc. Mạnh Hàn hắn nói vậy là có ý gì?
- Người đâu!
Mạnh Hàn kêu lớn một tiếng. Lập tức liền có hai nhẫn giả xuất hiện ở trước người Mạnh Hàn, chờ đợi phân phó.
- Đi mời Jerry giáo chủ tới. Mặt khác, mời vị tiên sinh Stone tới nơi này luôn.
Mạnh Hàn phân phó đơn giản, hai nhẫn giả lập tức đáp ứng một tiếng, nhanh chóng rời khỏi.
Jerry giáo chủ là hồng y giáo chủ của đế quốc Quang Minh, Stone tiên sinh lại là vị lão pháp sư tử linh kia.
- Roger, thả Angus tiên sinh ra đi!
Mạnh Hàn tiện tay biến một tảng đá ở gần lối đi của phòng giam thành một chỗ ngồi, tự mình ngồi lên. Hắn ung dung thong thả phân phó lão Roger:
- Tin tưởng Angus tiên sinh nhất định sẽ rất tuân thủ quy củ, chắc chắn sẽ không chạy lung tung.
Lấy tình trạng của Angus hiện tại, đừng nói là tùy tiện chạy, cho dù bảo hắn đứng lên chắc hẳn cũng khó khăn. Huống hồ, còn có Mạnh Hàn và lão Roger ở đây. Nếu như dưới tình huống như vậy, Angus còn có thể chạy trốn được qua mặt hai người bọn họ, Mạnh Hàn và lão Roger có thể đập đầu chết cho rồi.
Lão Roger không chút nghĩ ngợi tiến lên mở dây trói cho Angus. Lão còn tiện tay ném Angus thân hình đã mềm nhũn xuống mặt đất đối diện cách Mạnh Hàn không xa. Hành động này đã khiến Angus lại đau khổ rên rỉ.
- Angus tiên sinh, ta nghĩ, giữa chúng ta hẳn chỉ có một chút hiểu lầm nho nhỏ. Mạnh Hàn mỉm cười cúi người quay về phía Angus nói:
- Ngươi xem, ta chỉ muốn trị liệu hai mắt nữ nhân của ta. Chỉ cần ngươi nói ra, ta thậm chí có thể không truy cứu chuyện ngươi muốn mưu hại ta. Ngươi cũng không cần chịu khổ như vậy. Ngươi cứ nói đi, Angus tiên sinh?
- Ngươi có chiêu số gì thì cứ làm đi!
Angus nhìn về phía Mạnh Hàn nở nụ cười ác độc nói:
Nữ nhân của ngươi, nhất định cả đời chỉ là một người mù, vĩnh viễn không thể nào thấy được bất kỳ thứ gì!
- Nói thật, Angus tiên sinh, ta rất không thích thái độ như vậy của ngươi.
Mạnh Hàn hơi lắc đầu, rất tiếc nuối nói:
- Đó cũng không phải thái độ khiến hai bên có thể hài lòng. Nếu như ngài cố ý làm như vậy, thật đáng tiếc, ta không thể không sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ trên người ngài.
- Sử dụng đi! Xem ngươi có thể khiến ta bất ngờ một chút hay không!
Angus tiếp tục nhe nanh cười nói. Thân thể hắn thậm chí còn hơi ưỡn lên một chút, khiến hắn động tới các vết thương trên người. Bởi vậy vẻ mặt hắn thể hiện ra sự nhe răng nhếch miệng khó coi.
- Không vội!
Mạnh Hàn vẫn mỉm cười:
- Trước tiên chúng ta cần trị liệu cho ngươi một chút đã. Như vậy mới có thể bảo đảm ngươi có thân thể khỏe mạnh và thể lực sung mãn để có thể kiên trì được tất cả quá trình đó. Tuy rằng ta chưa từng thử qua những thủ đoạn này. Ta không rõ rốt cuộc có dùng được hay không, nhưng ta rất hi vọng Angus tiên sinh ngươi có thể chống đỡ được đến cuối cùng, không để cho ta phải thất vọng!
Chỉ chốc lát, giáo chủ Jerry và tiên sinh Stone liền chạy tới bên này. Ở chỗ này cũng chưa có chuyện gì quan trọng hơn việc Mạnh Hàn thành chủ Hoàng Kim Thành mời tới lãnh chúa phủ. Hai người đều nhanh chóng bỏ mọi việc trong tay xuống, một khắc cũng không dám ngừng chạy tới đây.
- Cực khổ rồi, giáo chủ đại nhân, Stone tiên sinh!
Đối với người của mình, Mạnh Hàn tương đối khách khí. Tuy nhiên, ở trong hình phòng u tối này, Mạnh Hàn khách khí như vậy lại khiến người ta cảm thấy có chút không rét mà run.
- Mời đại nhân phân phó!
Đi tới nơi này, hai người cũng không ai dám làm kiêu trước mặt Mạnh Hàn. Bọn họ tỏ ra nhún nhường, chờ đợi Mạnh Hàn phân phó.
- Giáo chủ đại nhân, mời ngài thi triển cho vị Angus tiên sinh này một chút ma pháp cứu chữa. Tốt nhất là có thể khiến hắn hồi phục như lúc ban đầu. Mạnh Hàn cũng không khách khí với giáo chủ Jerry, trực tiếp phân phó nói.
Giáo chủ Jerry không nói hai lời, giơ ma pháp trượng lên bắt đầu đọc thần chú. Chỉ chốc lát, một đạo hào quang màu trắng từ đỉnh ma pháp trượng bắn thẳng đến trên người Angus. Trước đó thân thể Angus bị lão Roger đánh cho đầy thương tích, bắt đầu nhanh chóng hồi phục. Những vết thương đầm đìa máu tươi lại lấy một tốc độ ngay cả mắt thương cũng có thể nhìn thấy để khép miệng lại. Chỉ chốc lát, đã không nhìn thấy có bất kỳ dấu vết bị thương nào trên người hắn Nếu không phải xung quanh vẫn còn vết máu, và y phục rách rưới trên người hắn, bất kỳ ai cũng không thể nào tin nổi, đây là một gia hỏa vừa bị đánh tới mức không còn một miếng thịt nào lành lạnh.
Mạnh Hàn hướng một ngón tay cái về phía giáo chủ Jerry. Tiếp đó hắn ra hiệu đưa cho Angus một chén nước, để hắn uống chút nước cho phấn chấn tinh thần. Sau đó Mạnh Hàn liền không quan tâm tới hắn nữa, mà tự mình di chuyển tới chỗ của lão pháp sư tử linh tiên sinh Stone, thảo luận rất nhiệt tình.
- Tiên sinh Stone, mời ngài lại đây. Ta có vài vấn đề muốn nghiên cứu thảo luận với ngài. Mạnh Hàn nói, khiến lão pháp sư tử linh có một loại cảm giác đột nhiên được yêu mến cho nên có phần kinh ngạc. Nhưng hắn vẫn rất chăm chú nghe lời Mạnh Hàn nói.
- Ta muốn nghiên cứu thảo luận với ngài một chút, thân thể có vị trí nào nhạy cảm đối với nỗi đau đớn nhất.
Mạnh Hàn cười hì hì noi. Trong lời nói của hắn lại để lộ ra một tin tức khiến người ta dựng tóc gáy:
- Ta nghĩ, làm pháp sư tử linh, hẳn ngài là người có quyền lên tiếng nhất
Angus đứng bên cạnh nghe thấy mấy chữ pháp sư tử linh này, thân thể giống như không tự chủ được mà run rẩy. Bàn tay cầm cái chén cũng có chút không ổn. Nhưng hắn vẫn tỏ ra quật cường cũng không nói gì, chỉ lạnh lùng lắng nghe.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.