Còn tổn thất của vương cung, Mạnh Hàn cũng không quan tâm. Chỉ cần Catherine không có chuyện gì là tốt rồi. Quyển sách mặt phẳng chiếu cấp tám đối với Mạnh Hàn mà nói, đó chỉ là cái vật. Mạnh Hàn còn chưa tới mức bởi vì một vật mà giận tím mặt.
Nhìn thấy Mạnh Hàn chỉ gật đầu à một tiếng liền không nói gì thêm nữa, Fanny không nhịn được kinh ngạc hỏi:
- Tony, lẽ nào ngươi mặc kệ những chuyện này?
- Chuyện làm ăn của nghiệp đoàn ngầm, tại sao ta phải quản?
Trái lại Mạnh Hàn càng không rõ hỏi:
- Huống hồ bọn họ cũng không có đả thương người của ta, xem như cũng cho ta đủ mặt mũi. Ta có lý do gì đi quản những chuyện này?
- Nhưng thứ bọn họ trộm đi thì sao? Đó không phải là đồ vật của ngươi sao?
Fanny nhìn thấy thái độ của Mạnh Hàn như vậy, càng không thể nào hiểu được. Nàng vội vàng hỏi tiếp.
- Bọn họ không có trộm bất kỳ thứ gì của ta cả. Thứ bọn họ trộm đi chính là của Catherine Đại Công.
Mạnh Hàn mỉm cười sữa lại cách nói của Fanny:
- Ta đã giao quyển sách mặt phẳng chiếu cho Catherine. Vậy nó không còn là của ta nữa, mà là của bệ hạ Đại Công Catherine. Ngoại trừ quyển sách mặt phẳng chiếu ra, nói không chừng mỗi giờ mỗi khắc đều có người muốn trộm kim tệ của bệ hạ Đại Công Catherine. Nếu như mỗi thứ Catherine Đại Công ném mất, đều muốn ta phải bận tâm, nàng cảm thấy ta còn có tâm tư làm những chuyện khác sao? Ví dụ như, chuyện đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1431287/chuong-1026.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.