Chương trước
Chương sau
Bản thân Mạnh Hàn đã đánh bại một ma pháp sư trung cấp. Hắn có thực lực ma pháp sư, không có gì kỳ quái. Hào quang màu vàng hiện lên, trên mặt Lâm Kỳ rốt cuộc lộ ra thần sắc mừng rỡ. Nghiệp đoàn ma pháp sư phán đoán, chỉ cần Mạnh Hàn có thực lực Đại ma pháp sư, cũng đủ khiến người ta nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Như vậy phương pháp tu hành của hắn tuyệt đối có giá trị đủ để nghiệp đoàn ma pháp sư tranh thủ.
Phải biết rằng, hàng năm trong quá trình từ ma pháp học đồ đến thí luyện ma pháp ma pháp sư, có ít nhất chín mươi lăm phần trăm người trở lên sẽ bị thất bại, từ đó về sau trở thành kẻ bị ma pháp ruồng bỏ. Nếu như phương pháp này của Mạnh Hàn có thể khiến kẻ bị ma pháp ruồng bỏ đạt được cảnh giới Đại ma pháp sư, như vậy nghiệp đoàn ma pháp sư sẽ có một nhóm trợ lực điên cuồng lớn, từ đây địa vị của nghiệp đoàn sẽ vững chắc không gì phá nổi.
Chỉ có điều, khi màu xanh lục xuất hiện, sắc mặt Lâm Kỳ trên tường đã biến thành khiếp sợ. Kẻ bị ma pháp ruồng bỏ có thể đạt được cảnh giới ma đạo sư, chuyện này đối với nghiệp đoàn ma pháp sư mà nói, đã không chỉ là có thể lấy hoặc không lấy, mà nhất định là trân bảo phải khống chế chắc chắn ở trên tay. Bọn họ sẽ không tiếc bất cứ giá nào cũng phải đoạt lấy nó từ trong tay Mạnh Hàn.
Màu xanh lam, Mạnh Hàn lại đã đạt đến cảnh giới Pháp Thánh? Cho dù là bản thân Lâm Kỳ cũng chỉ mới vừa bước vào vòng tròn này mà thôi. Mạnh Hàn một kẻ bị ma pháp ruồng bỏ nho nhỏ, hơn nữa từ sau khi hắn thí luyện ma pháp thất bại đến bây giờ tiến vào carnh giới Pháp Thánh, chỉ có thời gian hơn ba năm ngắn ngủi. So với bản thân Lâm Kỳ đã mấy chục năm khổ công, điều này căn bản không phải là một mức độ trên phương diện pháp môn.
Mạnh Hàn ngay cả thí luyện ma pháp cũng thất bại, chắc hẳn tư chất không thể nào quá cao. Nhưng hắn lại có thể trong thời gian hơn ba năm ngắn ngủi, từ một kẻ bị ma pháp ruồng bỏ biến thành Pháp Thánh?
Giờ phút này, ngay cả Lâm Kỳ cũng không có cách nào nói ra lời. Lẽ nào con đường nghiệp đoàn ma pháp sư vẫn kiên trì là sai lầm? Nếu không, một kẻ bị ma pháp ruồng bỏ không tới bốn năm đã có thể trở thành Pháp Thánh, mà ma pháp sư chính thống bốn năm nếu như có thể từ ma pháp sư tiến vào Đại ma pháp sư, đã xem như có tư chất rất tốt.
Cái này cũng chưa tính. Khi hào quang màu tím bao phủ toàn bộ gian phòng, trên mặt Lâm Kỳ, ngoại trừ một sự sợ hãi ra, hoàn toàn không nhìn thấy bất kỳ điều gì khác. Pháp Thần, cho dù là mấy vị phó hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp sư đều chỉ có thể nhìn cảnh giới này mà than thở, chưa từng có người nào có thể bước vào bên trong con đường này. Ngay cả hội trưởng nghiệp đoàn ma pháp sư, theo truyền thuyết cũng chỉ vì trùng kích bình cảnh Pháp Thần, đã bế quan thời gian dài để tìm hiểu, cho tới bây giờ vẫn không có tin tức.
Tuy nhiên Mạnh Hàn một kẻ bị ma pháp ruồng bỏ nho nhỏ lại mặt không biến sắc, trong vòng ba, năm năm ngắn ngủi, trưởng thành trở thành một vị Pháp Thần các hạ tôn kính.
Hiện tại cuối cùng Lâm Kỳ đã rõ ràng, Mạnh Hàn nói câu sẽ không để cho hắn thất vọng kia là có ý gì. Chỉ có điều, khi hắn hiểu rõ ràng, ánh mắt nhìn Mạnh Hàn, chỉ còn lại sự sợ hãi. Mặc dù thân thể đã bị một vật không rõ ràng xách lên trên không trung, nhưng vẫn liên tục run lẩy bẩy.
Ở trước mặt một vị Pháp Thần các hạ, ban đầu hắn còn ngây thơ muốn che giấu tu vi của mình. Sau khi bị phát hiện, hắn thậm chí còn uy hiếp nói đối phương cách hắn quá gần. Dường như, ngoại trừ không biết viết chữ chết như thế nào ra, tất cả những cái khác không khác gì muốn chết cả.
Vào lúc này, Lâm Kỳ lại không dám có hành động gì mạo phạm nữa. Cho dù hắn là một Pháp Thánh sơ cấp, ở trước mặt Pháp Thần các hạ, chẳng qua chỉ là một đứa trẻ đang tập tễnh học đi. Ngay một Pháp Thánh cao cấp cũng có thể ung dung chế phục hắn, không cần phải nói tới Pháp Thần các hạ.
- Thật xin lỗi, Lâm Kỳ tiên sinh.
Mạnh Hàn ngồi ở trên ghế, đối mặt với ánh mắt cung kính thuận theo của Lâm Kỳ, khẽ lắc đầu:
- Ngươi cũng biết, ta không thể nào cho ngươi sống sót rời khỏi đây được. Tuy rằng ta không sợ nghiệp đoàn ma pháp sư, nhưng bây giờ ta cũng không muốn nhiều chuyện. Cho nên, ngươi biết nên làm như thế nào.
Thậm chí hào quang màu tím càng ngày càng mạnh mẽ, mãi đến khi toàn bộ trong phòng đều tràn ngập màu tím quỷ dị này. Sauk hi tập trung cảm nhận một phen, Mạnh Hàn thu hồi lại lực lượng tinh thần và ma lực của mình, tùy ý vung tay ra hiệu về phía trên tường một cái. Trên tường Lâm Kỳ nhất thời cảm thấy cái cổ đau đớn. Ngay sau đó toàn thân buông lỏng, dường như cả người đều mất sức.
Lâm Kỳ chỉ cảm giác mình đang nhanh chóng rơi xuống đất. Sau đó hắn liền nhìn thấy bộ quần áo hắn vẫn thường mặc trên tường. Nhưng đó chỉ là một than ảnh không có đầu. Tiếp theo, trong chớp mắt rơi xuống đất, Lâm Kỳ vẫn từ góc độ cái đầu rơi xuống va chạm vào mặt đất, rốt cuộc nhìn thấy được thứ gì khống chế hắn ở trên tường.
Trên bức tường màu trắng trên tường dường như không có thứ gì, chỉ có một bức tượng thiên sức mọc cánh chim màu trắng. Trong tya của bức tượng vẫn cầm một thanh trường kiếm sang loáng vẫn đang chảy máu tươi.
Có thể nghĩ ra được, vừa nãy chính là pho tượng này đã khống chế hắn. Pho tượng này nhất định là con rối nham thạch do Mạnh Hàn dễ dàng khống chế. Thời điểm nhìn đến đây, Lâm Kỳ liền mất đi tất cả cảm giác.
Demy và Diana rất bất mãn đối với hành động lần này của Mạnh Hàn. Các nàng có chút oán giận khi chính đại nhân của mình lại làm bẩn phòng làm việc của hắn. Giết người nơi nào không giết, lại nhất định phải giết ở trong phòng làm việc của mình.
Sau khi chỉ chỉ chỏ chỏ lại cau mày cong miệng oán giận một phen, lúc này hai nàng mới mời Mạnh Hàn đứng dậy, chuyển đến một gian phòng khác. Tất nhiên, các nàng cũng nhanh chóng phái người tới văn phòng ban đầu để lập tức dọn rửa.
Đối với việc nghiệp đoàn ma pháp sư điều tra lần này, nói Mạnh Hàn không để ở trong lòng, đó là giả. Nhưn xgử lý Lâm Kỳ trước mắt, lại làm cho Mạnh Hàn có một cảm xúc bức thiết muốn nhanh chóng nắm lấy nghiệp đoàn ma pháp vào trong lòng bàn tay. Đối phương muốn phương pháp tu hành của Mạnh Hàn, Mạnh Hàn cũng không ngại lấy ra. Ngược lại thực lực bản thân Mạnh Hàn hiện tại như vậy, cũng không phải chỉ dựa vào phương pháp kia. Cho dù người khác dùng, cũng không có khả năng có nước giếng mặt trăng tắm và dùng rễ chính của cây sinh mệnh để thẩm thấu như hắn.
Huống hồ, nếu nghiệp đoàn ma pháp sư nhất định phải có người lập công lao này, tại sao Mạnh Hàn lại không đưa công lao này cho Khải Văn tiên sinh?
Hiện tại Khải Văn tiên sinh dường như rất được Jerome Pháp Thánh coi trọng, từ trưởng lão ngoại sự tiến thêm một bước, đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Không biết đại biểu ngoài mặt của nghiệp đoàn ma pháp sư, sau lần này trở về nói như vậy, sẽ khiến cho nghiệp đoàn ma pháp sư phản ứng thế nào?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.