Với địa vị của Mạnh Hàn bây giờ, đế quốc bảo đảm mở ra thành công, tuyệt đối sẽ hắn lập thành tấm gương điển hình, tuyệt đối không thể làm chuyện gì không phải. Mạnh Hàn lại không cân nhắc tới điểm này, vẫn trực tiếp đòi phải được đảm bảo, bảo mặt mũi của mọi người làm sao bỏ xuống được?
Trong lúc nhất thời, tình cảnh dường như lại trở nên trầm mặc. Mạnh Hàn cũng không chờ lời hứa được lập tức đưa ra, chỉ mỉm cười:
- Không sao. Ngược lại chuyện bảo hiểm chuyện muốn nắm chắc, cũng cần một thời gian rất dài, nghĩ kỹ rồi hãy nói. Ngày hôm nay, ta cáo từ trước!
Nói nhiều như vậy, gần như đều một mình Mạnh Hàn biểu diễn. Bên phía Hắc Ám cũng cần thương lượng với người của bọn họ. Mạnh Hàn không ở nơi này tiếp tục làm khó bọn họ, nên đúng lúc xin cáo lui.
Chỉ có điều, trước khi Mạnh Hàn đi vẫn nói một câu như vậy:
- Chỉ có điều, ta thấy phòng nghị sự của đế quốc dường như cũng không đủ khí thế phi phàm, biểu lộ ra không ra được sự vĩ đại của Ma thần đại nhân và đế quốc. Có hứng thú xây dựng một phòng nghị sự đế quốc mới tới lôi kéo nhu cầu bên trong một chút hay không?
Nói xong, hắn cũng không chờ mọi người phản ứng lại,đã xoay người rời đi.
Sau khi Mạnh Hàn rời đi, tiếng nghị luận bên trong phòng nghị sự Đế quốc Hắc Ámvang lên hồi lâu, gần như còn kéo dài đến ngày thứ hai vẫn chưa kết thúc. Điều này khiến rất nhiều thủ vệ đều cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1431081/chuong-820.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.