Chương trước
Chương sau
Thực sự hoàn toàn không nhìn thấy nỗi hận thấu xương trong lòng hắn đối với Mạnh Hàn. Nói xong câu này, dường như hắn thực sự có chút cảm khái, thở dài:
- Ta đã từng này tuổi, từng làm ra không ít phán đoán sai lầm, nhìn nhầm không ít người. Nhưng người khiến ta không có cách nào nhìn thấu, lại là khanh, tiểu Tony.
- Bệ hạ Đại Công quá khen.
Mạnh Hàn rất khiêm tốn hơi cúi đầu, vẻ mặt tươi cười có lệ. Nhìn nhầm Mạnh Hàn đâu chỉ là có một mình lão Đại Công. Ngay cả hầu tước đại nhân, khi mới bắt đầu cũng đã nhìn không tốt. Chỉ có điều thái độ của bọn họ rất kiên quyết.
Một khi phát hiện sai lầm của mình, lập tức cải chính, lúc này mới giành được sự hữu nghị của Mạnh Hàn. Lão Đại Công lại bởi vì hai con trai không ngừng chèn ép và lập kế hãm hại đối với Mạnh Hàn, đã hoàn toàn mất đi khả năng có thể sữa đổi quan hệ đối với Mạnh Hàn.
Mạnh Hàn không cảm thấy lão Đại Công ở chỗ này cảm khái một phen, sẽ có thể thay đổi đối với tình thế bây giờ. Cho nên, khi nói chuyện cũng chủ yếu là nói cho có lệ. Chỉ cần có thể khiến lão Đại Công giữ được mặt mũi, Mạnh Hàn không ngần ngại hành lễ cúi đầu nói một vài lời đau khổ không quan hệ, đáp ứng một vài chuyện nhỏ như lông gà vỏ tỏi.
- Vũ khí của Hoàng Sa Thành thật sự rất tốt. Không biết sản lượng có thể tốt hay không? Nếu như có khả năng, ta nghĩ, đội thân vệ của vương cung ta cũng cần một ít vũ khí có chất lượng cao.
Sau một thời gian nói chuyện với những lời không có dinh dưỡng, rốt cuộc lão Đại Công cũng tiến vào đề tài chính, cười híp mắt hỏi.
- Bệ hạ Đại Công cần, nhất định sẽ ưu tiên cung cấp.
Mạnh Hàn trực tiếp cho lão Đại Công một lời bảo đảm:
- Không biết bệ hạ Đại Công cần bao nhiêu?
- Ta cũng cảm thấy rất hứng thú đối với xe ngựa của khanh. Trong thời gian gần, có thể nhanh chóng chế tạo ra một chiếc không?
Lão Đại Công căn bản không hề trả lời vấn đề của Mạnh Hàn, mà tiếp tục hỏi một vấn đề khác. Dù sao, giá trị một chiếc xe ngựa đủ để tương đương với mười mấy vạn binh khí chất lượng tốt. Vấn đề của Mạnh Hàn trước đó có vẻ có chút bỏ gốc lấy ngọn.
- Đương nhiên, chỉ cần bệ hạ Đại Công cho ta thời gian tạo ký hiệu Đại Công.
Tại Hoàng Sa Thành, xe ngựa thiết giáp của Mạnh Hàn lại có hàng lưu trữ, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hàng. Tất nhiên, điều Mạnh Hàn muốn chính là giao dịch tiền mặt, chắc chắn sẽ không phải là món nợ xa.
- Quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm thì sao?
Lão Đại Công lại hỏi một câu. Mỗi thứ hỏi tới, thứ trước lại càng mẫn cảm hơn thứ sau, dường như đang kiểm tra điểm mấu chốt của Mạnh Hàn.
- Có khó khăn!
Lần này, câu trả lời của Mạnh Hàn rốt cuộc khiến lão Đại Công nheo mắt lại. Hắn đang muốn nói gì đó, Mạnh Hàn đã giải thích:
- Quyển sách mặt phẳng chiếu cấp năm, tiêu hao ma lực quá nhiều. Ba ngày ta có thể làm ra là tốt lắm rồi. Đây cũng đã là cực hạn. Cho nên, bệ hạ Đại Công, số lượng không thể nào quá nhiều.
Chỉ là số lượng không nhiều, nhưng cũng không phải là không bán. Mạnh Hàn tỏ thái độ như vậy, rốt cuộc khiến lão Đại Công không thể nào hiểu được, tại sao Mạnh Hàn lại lấy những thứ vật phẩm quan trọng gần như có thể nói là quyết định thắng bại ra bán như vậy. Lẽ nào thật sự như như lời hắn nói, hắn chỉ muốn làm một Đại thương nhân thôi sao?
Giờ phút này, trong lòng lão Đại Công không khỏi có chút hối hận. Có phải thái độ của hắn đối xử với Mạnh Hàn trước đây là không đúng? Có phải mình đã phạm vào sai lầm không thể tha thứ hay không?
Không làm khó dễ được Mạnh Hàn, thậm chí nhận được câu trả lời thoả mãn, sau khi lão Đại Công hoang mang một hồi, cũng chỉ có thể để Mạnh Hàn rời khỏi. Hắn hoàn toàn không chắc được thái độ của Mạnh Hàn. Chẳng lẽ là Mạnh Hàn có thể hoàn toàn nắm chắc được, cho nên mới muốn bán ra những thứ này sao? Lẽ nào hắn không sợ những thứ này sẽ đối phó ngược lại hắn sao?
Từ đầu tới cuối, hai người đều không có nói tới tổng số lượng cùng giá tiền. Nhưng rất rõ ràng, Mạnh Hàn sẽ không có bất kỳ ưu đãi nào trên phương diện giá cả cho lão Đại Công. Đào kim tệ của kẻ địch cũng một loại thủ đoạn đấu tranh.
Vừa bắt đầu hai người cười híp mắt trò chuyện. Sau đó Mạnh Hàn vẫn duy trì nụ cười rời khỏi, lão Đại Công lại nhíu mày. Những người nhìn thấy cảnh tượng này càng có thêm nhiều liên tưởng. Mặc dù là một bữa tiệc chúc mừng nhưng trong lòng rất nhiều người cũng không phải vì thế mà cảm thấy vui mừng khôn xiết.
- Tiểu thư Claudia và tiểu thư Lidia đến rồi!
Không biết ai có mắt sắc, sau khi nhìn thấy người, lập tức mừng như điên kêu lên. Một tiếng kêu này đã khiến tất cả tâm tư đấu đá lẫn nhau của mọi người đều bị ném lên đến chín tầng mây. Ánh mắt của mọi người chợt sáng bừng lên. Tất cả đều tập trung vào cửa vương cung. Ngay cả lão Đại Công cũng không ngoại lệ.
Nếu không phải hiện tại thân đang ở trong vương cung của lão Đại Công, nếu không phải tất cả mọi người muốn duy trì một hình tượng tốt trước mặt hai vị mỹ nữ để tạo được ấn tượng tốt trong lòng hai nàng, nói không chừng rất nhiều người sẽ tranh nhau tiến lên, tranh vị trí phía trước nhất để có thể nhìn thấy được phong thái của hai vị siêu sao đứng đầu thế giới này.
Hai vị tiểu thư đã là mỹ nữ nổi tiếng nhất bên trong thế giới loài người. Cho dù là thánh nữ của đế quốc Quang Minh, hoặc là thánh nữ đế quốc Hắc Ám, trên phương diện danh tiếng cũng không có cách nào so sánh với hai vị nghệ thuật gia thiên tài này. Phải biết rằng, hai vị thánh nữ cũng chỉ có danh tiếng truyền trong thiên hạ của đế quốc mình. Nhưng Claudia và Lidia lại nổi tiếng trong thế giới của toàn thể nhân loại, danh vọng thực sự không gì sánh được.
Âm nhạc và vũ đạo của các nàng đã hoàn toàn chinh phục những người đã từng thưởng thức qua nghệ thuật của các nàng. Bất kể là quý tộc, hay bình dân, thậm chí còn có cả nô lệ. Các nàng kiên trì với nghệ thuật, tuy rằng không có bất kỳ lực sát thương nào, nhưng phạm vi truyền bá so với ma pháp cấm chú thực sự còn rộng hơn. Sức cuốn hút thậm chí vượt qua lễ Misa thần thánh của đế quốc Quang Minh.
Rất nhiều người chen lấn. Mạnh Hàn căn bản không nhìn thấy được tình hình bên kia. Trừ phi hắn có thể không để ý đến thân phận và mặt mũi, liều mạng đẩy đám người phía trước ra đi tới. Phía trước thỉnh thoảng sẽ có tiếng chào hỏi, nhưng Mạnh Hàn lại không nghe được âm thanh đáp lại của hai vị tiểu thư kia. Cũng không biết là bởi vì quá nhiều người ầm ĩ, hay là bởi vì hai vị mỹ nữ căn bản không có trả lời.
Khung cảnh này thực sự có gì khác so với tình cảnh theo đuổi những minh tinh kiếp trước chứ? Mạnh Hàn đợi một hồi, cũng cảm thấy thật đần độn vô vị. Hắn tùy tiện tìm một góc, một mình ngồi xuống, nhìn cảnh tượng trước mắt. Thật sự quá nhiều các quý tộc đang diễn cảnh theo đuổi minh tinh tại hiện trường. Đương nhiên, Joey và Juli một tấc cũng không rời khỏi Mạnh Hàn.
Ban đầu, Mạnh Hàn tưởng rằng mình không đi vào trong đó, phiền phức sẽ không theo đến. Nhưng Mạnh Hàn không ngờ được chính là, cho dù là hắn biểu đạt thái độ không hứng thú đối với hai vị mỹ nữ như vậy, lại còn có người không muốn buông tha cho hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.