Chương trước
Chương sau
Vịnh Ngâm Tinh Linh Vương là một tác phẩm nào đó của Tinh Linh Vương tộc. Đối với một đạo cụ ma pháp, nó thực sự rất đẹp. Nó chỉ có một loại công năng chính là tăng cao tỷ lệ thành công phóng thích ma pháp.
Khải Văn tiên sinh nhìn Mạnh Hàn, giống như có chút bó tay trước biểu hiện vô tri của hắn:
- Cho dù là đối với Pháp Thánh cũng có hiệu quả tương tự. Đại nhân nói xem, đồ vật như vậy, Tinh Linh Tộc sẽ dễ dàng cho ngài hay không? Hoặc là nói ngài lấy được thứ này, có cam lòng đi đổi cái phương pháp rác rưởi kia hay không?
Để Reynold tiên sinh chờ đợi một chút cũng tốt.
Mạnh Hàn không tỏ rõ ý kiến, chỉ nhún bả vai một cái:
- Từ đầu tới cuối duy trì một trạng thái bất mãn phải tìm kiếm, nói không chừng sẽ hữu ích.
Nói xong, hắn và Khải Văn tiên sinh liếc nhau một cái, không hẹn mà cùng phát ra tiếng cười ha ha.
- Đại nhân yên tâm. Chờ một thời gian sau khi ta đã quen thuộc với nơi này, ta sẽ chịu trách nhiệm giúp đại nhân nắm lấy cái phương pháp chó má kia.
Hiện tại Khải Văn tiên sinh đã là trưởng lão ngoại sự nghiệp đoàn ma pháp sư. Hơn nữa có kim tệ của Mạnh Hàn làm hậu thuẫn, tin tưởng hắn sẽ nhanh chóng có thể đứng vững trong nghiệp đoàn ma pháp sư. Đến lúc đó, một phương pháp tu hành đơn giản mà thôi, căn bản không cần Mạnh Hàn phải khổ sở chờ đợi.
- Đúng rồi. Khải Văn tiên sinh, ta có thể mua hai quyển sách ma pháp tại nghiệp đoàn. Tiên sinh có kiến nghị gì không?
Hiện tại Mạnh Hàn vô cùng tự tin. Hơn nữa hắn có quyền hạn mua sách ma pháp, đương nhiên sẽ không lãng phí. Tuy nhiên, hắn vẫn muốn cân nhắc tới đề nghị của Khải Văn tiên sinh. Dù sao trên phương diện kiến thức ma pháp, Khải Văn tiên sinh vẫn cao hơn Mạnh Hàn rất nhiều.
Mặc dù cơ sở ma pháp quan trọng, nhưng cũng thích hợp học tập loại ma pháp cao hơn cấp một.
Khải Văn tiên sinh đã từng nhìn thấy Mạnh Hàn phóng thích địa gai thuật, cho nên đối với kiến thức cơ bản của Mạnh Hàn, căn bản sẽ không nghi ngờ. Hắn nghiên cứu qua vấn đề này từ lâu. Bây giờ hắn lập tức liền đưa ra đáp án:
- Ta đề nghị đại nhân có thể cân nhắc lấy một quyển hộ thể Thạch Phu cấp hai, còn cả lưu sa thuật cấp ba hoặc là bùn lầy thuật.
Về điểm này, Mạnh Hàn rất tin tưởng vào Khải Văn tiên sinh. Sau khi hắn nghe xong liền gật đầu một cái, trực tiếp giao chuyện này cho Khải Văn tiên sinh. Hiện tại hắn có chút cảm giác không muốn tiến vào nghiệp đoàn ma pháp sư, nhìn thấy nhóm người kia. Đây không phải là chuyện gì ghê gớm. Hắn tin tưởng Khải Văn tiên sinh có thể giải quyết một cách thoải mái.
- Đại nhân, ta sẽ ở lại chỗ này trong thời gian rất dài. Tiếp đó, ngài có kế hoạch gì không?
Khải Văn tiên sinh rất chăm chú hỏi.
- Kế hoạch tiếp theo?
Từ sau khi Mạnh Hàn nhìn thấy những điều đó tại nghiệp đoàn ma pháp sư, trong đầu hắn đột nhiên có thêm rất nhiều dã tâm. Hắn muốn khống chế nghiệp đoàn ma pháp sư. Thậm chí hắn muốn khống chế, không chỉ riêng nghiệp đoàn ma pháp sư. Chỉ có điều, dã tâm như vậy vừa ra, đã bị bản thân Mạnh Hàn đá trở về trong góc. Mình bây giờ nhiều nhất chỉ có một chút tiền nhỏ. Khoảng cách để nói tới những điều này vẫn còn quá xa xôi.
- Kế hoạch tiếp theo chính là duy trì hiện trạng, tiếp tục cuộc sống quý tộc thoải mái của ta.
Con người quý ở chỗ tự mình biết mình. Trong tình hình rõ ràng mình vẫn không đủ sức, Mạnh Hàn tuyệt đối không phải là người ngu. Cho nên, hắn lựa chọn ngủ đông:
Ta còn trẻ tuổi. Đó chính là cái vốn, chúng ta lên. Khải Văn tiên sinh, tiên sinh cũng thế. Tại nghiệp đoàn ma pháp sư, tạm thời không cần bước ra đầu sóng ngọn gió. Tiên sinh cứ sống tốt với tư cách của một ma đạo sư đỉnh phong là được rồi. Chúng ta không vội!
Nghe thấy những lời này, chút lo lắng trong lòng Khải Văn tiên sinh rốt cuộc đã được bỏ xuống. Hắn rất sợ Mạnh Hàn vừa có một chút lực lượng đã cảm thấy đầu óc choáng váng, liều lĩnh làm ra chuyện vượt quá phạm vi khống chế của hắn. Nếu như vậy sẽ phiền toái lớn. Mạnh Hàn có đại ân đối với hắn, hắn cũng không muốn nhìn thấy Mạnh Hàn đi vào một con đường không có lối về. Vừa nãy, hắn hỏi dự định của Mạnh Hàn cũng là muốn thông qua đó tìm hiểu một chút suy nghĩ của Mạnh Hàn, nếu có khả năng còn có thể khuyên nhủ Mạnh Hàn.
- Đại nhân có thể nghĩ như vậy chính là tốt nhất.
Khải Văn tiên sinh vui mừng nói:
- Đại nhân, ngài nói không sai. Ngài còn trẻ tuổi, có nhiều thời gian. Sau đó ngài sẽ trở thành bá tước, hầu tước thậm chí còn có thể trở thành Đại Công. Nhưng những điều kia đều là chuyện sau này. Đó là lúc ngài có lực lượng mạnh hơn. Đúng như lời đại nhân đã từng nói, chúng ta không vội, không phải sao?
Mạnh Hàn mỉm cười bưng chén rượu trên bàn lên, hướng về phía Khải Văn tiên sinh ra hiệu. Suy nghĩ của hai người không bàn mà hợp, đáng để uống một chén.
- Tuy nhiên, đại nhân, ngài bị lừa.
Dau khi uống xong một chén rượu ngon, Khải Văn tiên sinh đặt cốc rượu xuống, sau đó nhìn về phía Mạnh Hàn cười khổ nói:
- Hôm qua ta mới biết, dây chuyền Pháp Thánh Jerome đưa cho ngài chẳng qua là một sản phẩm thất bại của một gia hỏa rất nổi danh, không có tac dụng quá lớn. Bọn họ bắt nạt ngài không hiểu biết, dùng thứ căn bản không đáng giá này để lừa lấy một trăm quyển sách mặt phẳng chiếu cấp bốn của ngài.
- Sản phẩm thất bại?
Mạnh Hàn kinh hãi, cảm giác có ma lực mình vừa thấy đã thích này chẳng lẽ là hư ảo:
- Chỉ có thể dùng mấy lần sao?
- Không, công năng là thật. Nó thật sự có thể dùng tinh thần lực để khống chế ma lực.
Khải Văn tiên sinh lắc đầu một cái:
- Chỉ có điều nó không có tác dụng mấy. Tinh thần lực và ma lực của ma pháp sư cấp thấp vốn thấp. Pháp Thánh, ma đạo sư cấp cao không cần dùng thứ này. Trên căn bản là không có ai dùng. Cũng bởi vì lý do này, vị đại sư chế tạo kia thậm chí đã xấu hổ với danh tiếng vang dội của cái dây chuyền này. Đại nhân, nếu như ngài dùng, chắc hẳn cũng chỉ có thể tăng ma lực lên tới ma pháp sư cao cấp. Nó không đáng giá nhiều đến như vậy.
Mạnh Hàn thở ra một hơi thật dài. Hắn thiếu chút nữa đã bị Khải Văn tiên sinh hù chết. Nếu chân chính là vật hữu dụng là được. Đối với người khác mà nói, cái dây chuyền này là vô bổ. Nhưng đối với Mạnh Hàn lại là bảo vật hiếm thấy. Xem ra, không riêng gì Pháp Thánh Jerome, ngay cả Khải Văn tiên sinh cũng đánh giá thấp mức độ cường hãn của tinh thân lực Mạnh Hàn.
- Ngày mai ta sẽ nói chuyện lại với Phó hội trưởng Jerome, xem có thể thêm được một vài lợi ích khác hay không.
Khải Văn tiên sinh suy nghĩ cho Mạnh Hàn:
- Hoặc là dứt khoát đổi lấy một vật khác.
- Không cần thiết. Thứ này chỉ cần có tác dụng, không phải giả là được.
Sau khi Mạnh Hàn bình tĩnh hơn, hắn lên tiếng an ủi Khải Văn tiên sinh:
- Tiên sinh vừa nhờ vả Phó hội trưởng Jerome, không nên để hắn hiểu lầm cái gì. Mặt khác, tiên sinh có thể nói cho Jerome đại nhân biết về Vịnh Ngâm Tinh Linh Vương, xem hắn có ý kiến gì không.
Ngoại trừ mọi người sẽ nắm lấy chuyện này trêu ghẹo Phó hội trưởng Reynold một hồi ra, sẽ không phát sinh bất kỳ chuyện gì khác.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.