- Nhưng một người không thể nào cầm nhiều ma pháp trượng như vậy chứ?
Dù sao Khải Văn tiên sinh cũng là người đàng hoàng, hoặc là nói tư duycủa hắn vẫn dừng lại trên kinh nghiệm sử dụng cũ, trong thời gian ngắn vẫn không thể nào xoay chuyển bẻ cong được.
- Khải Văn tiên sinh!
Mạnh Hàn có chút bất đắc dĩ vỗ một cái vào đầu mình, thể hiện một độngtác hết sức đau khổ. Đương nhiên, điều này cũng thể hiện rõ ràng hắn xem Khải Văn tiên sinh là người của mình, mới có thể làm ra loại động tácthân mật như vậy. Ngay thời điểm Khải Văn tiên sinh nghe thấy câu nóinày của Mạnh Hàn, không tìm được manh mối, Mạnh Hàn đột nhiên hỏi mộtcâu:
- Khải Văn tiên sinh, ma pháp trượng nhất định phải nắm ở trên tay sao?
Vấn đề này, khiến tâm tình Khải Văn tiên sinh vẫn đang mê hoặc chợt tỉnh ngộ. Cả người chợt sáng bừng lên. Đúng vậy, ma pháp trượng cần phảiluôn cầm trong tay sao? Có vẻ như ma pháp sư cầm ma pháp trượng, chỉ đểtăng cường cảm ứng nguyên tố ma pháp và năng lực chỉ huy của mình. Nóicách khác, chỉ cần tiếp xúc với thân thể của mình là được. Cầm ở trêntay và đạp ở dưới chân cũng không khác nhau quá lớn. Chỉ cần tiếp xúclà được.
Tất cả ma pháp sư đều có một tư duy cố định. Người đi trước lưu lại hình thức thi triển ma pháp, đời sau sẽ tiếp nhận toàn bộ. Ngay cả phươngpháp sử dụng ma pháp trượng cũng không quá quan tâm. Phần lớn các mapháp sư chỉ quan tâm ma pháp trượng tốt hay xấu,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1430626/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.