Bốn gia hỏa còn lại căn bảncũng không nhìn thấy vẻ mặt của người trung niên kia. Bọn họ chỉ sốtruột muốn lấy công chuộc tội, đã sớm chạy vào tửu quán, bao vây MạnhHàn, Joey và cả nữ tử kia ở giữa.
- Tiểu tử, ngươi nói ai là giặc cướp?
Rõ ràng câu nói sau cùng của Mạnh Hàn đã kích động những người này.Dường như bọn họ rất quan tâm tới hình tượng của mình. Giọng điệu chấtvấn của bọn họ vô cùng cứng rắn.
- Cướp đồ từ trong tay người khác còn không trả thù lao, nếu không phải là giặc cướp, ngươi nói còn có thể là cái gì?
Ngược lại Mạnh Hàn có phần hứng thú. Hắn giống như Dã Ngưu vừa nãy, chậm rãi uống từng hớp bia một, sau đó mới ngẩng đầu hỏi.
Vừa rồi, sau khi những người này cướp được đồ trong người Dã Ngưu, thậtsự không có ý định bỏ tiền ra. Cho dù khi mới bắt đầu bọn họ nói sẽ trảtiền, nhưng cũng không hề làm theo. Mạnh Hàn nói như vậy, khiến nhữngngười này thực sự không có cách nào phản bác.
- Nếu như thương hội Ám Ảnh là một đám giặc cướp, Hoàng Sa Thành không hoan nghênh các ngươi.
Mạnh Hàn lại uống một hớp rượu, sau khi chậm rãi nói:
- Ta nghĩ, các ngươi vẫn nên nhanh chóng rời khỏi thì tốt hơn.
- Mẹ kiếp, ngươi nói nhăng nói quậy gì đó?
Nếu để cho câu nói thương hội Ám Ảnh là giặc cướp này truyền đi, như vậy còn ai sẽ làm ăn với thương hội Ám Ảnh? Nếu mang theo tên tuổi của mộtthương hội, lại không thể nói chuyện làm ăn, còn cần thiết để
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1430618/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.