Chương trước
Chương sau
Lời nói đùa của Mạnh Hàn đã nhắc nhở khiến Francis từ từ trấn tĩnh lại. Ánh mắt hắn nhìn Mạnh Hàn lại không giống như vậy:
- Tony, ta rất khiếp sợ.
Đây là lời nói thật lòng của Francis:
- Ta còn tưởng rằng, lần này ngươi thật sự sẽ gặp phải nguy hiểm rấtlớn. Chúng ta sẽ gặp phải phiền toái lớn. Nhưng hiện tại xem ra, kẻ gặpphiền phức không phải là chúng ta.
- Đương nhiên!
Mạnh Hàn thản nhiên cười:
- Phiền phức thì có, nhưng chắc chắn không phải là chúng ta.
Francis ở trong phòng Mạnh Hàn cố trấn tĩnh tâm tình hồi lâu. Cuối cùnghắn không thể không xoa nắn trên mặt một hồi, cưỡng ép ra một bộ dạngmặt mày ủ rũ, cúi đầu vội vã rời khỏi. Xem ra thật giống như hắn và Mạnh Hàn ở trong lữ điếm thương lượng suốt một thời gian rất dài vẫn khôngtìm được biện pháp nào thích đáng để giải quyết vậy. Cũng may hắn chỉcần kiên trì dáng dấp như vậy đến khi tiến vào xe ngựa của mình là được, cũng không phải quá khổ cực.
Mạnh Hàn vô cùng bình tĩnh, mỗi ngày đều đến phòng đấu giá giục mộtlượt. Mỗi ngày hắn đều nhận được câu trả lời như nhau. Mấy trăm ngànkim tệ, phải kiểm kê từng cái rõ ràng mới có thể chuyển giao cho MạnhHàn. Kiểm kê nhiều kim tệ như vậy, cần ít nhất phải là thời gian nămngày.
Sau khi quý phủ hầu tước nhận được báo cáo của Francis, rốt cuộc hầutước đại nhân cũng thở phào nhẹ nhõm. Lần này Mạnh Hàn đến thành bảo cự thạch, hắn và Francis kiên định đứng ở bên cạnh Mạnh Hàn, chính vì xemtrọng tương lai của Mạnh Hàn, cố gắng bù đắp lại sự ngăn cách đã tạothành lần trước. Hiện tại, rốt cuộc bọn họ đã nhìn thấy được kết quả,hơn nữa kết quả thật sự nằm ngoài sự tưởng tượng của rất khiến người.
Chuyện làm ăn tơ lụa có giá trị rất lớn. Thậm chí còn có khả năng khiếnthực lực của bệ hạ Đại Công và hai điện hạ của hắn suy yếu đi rất nhiều. Hơn nữa còn mượn cơ hội khiến không ít đại quý tộc với bệ hạ Đại Cônglục đục nội bộ. đầu tư như vậy, quả thực là kinh doanh quá có lãi. Chodù không có tiền bồi thường chuyện làm ăn tơ lụa, có thể có được nhữngthứ này cũng đã đủ rồi. Huống gì còn có một chuyện làm ăn kiếm tiền cònnhiều hơn so với đào mỏ vàng nữa.
Hầu tước đại nhân bắt đầu thu xếp những chuyện làm ăn mà Mạnh Hàn cần.Các thương gia quý tộc được mời đến hầu tước phủ, bắt đầu thương nghị về buôn bán và vận chuyển hàng hóa trên tay bọn họ. Tất cả xem ra vô cùngtự nhiên. Mạnh Hàn yêu cầu thế nào, hầu tước đại nhân bắt đầu làm nhưvậy.
- Cố ra vẻ bí ẩn.
Bệ hạ Đại Công đứng ở ban công, nơi hắn đã từng cùng Mạnh Hàn thưởngthức cảnh tượng Đại ma pháp sư Cosmo bị treo cổ. Phía sau là hai ngườicon trai của hắn. Hiện tại hai con trai của hắn đang cung kính đứng chờ, lắng nghe cha mình giáo huấn.
- Hầu tước già, nhưng hắn còn không cam tâm trước sai lầm lần này. Hắnđưa ra tư thế như vậy, là muốn lừa dối chúng ta, để chúng ta cho là hắnnắm chắc phần thắng, để các quý tộc khác quan sát thấy vậy không dám dễdàng đưa ra lựa chọn.
Bệ hạ Đại Công nhìn cái giá treo cổ phía xa, nói ra phán đoán lần này:
- Đây là vùng vẫy cuối cùng của hắn. Phái người luôn chú ý theo dõi quýphủ của hầu tước. Một khi có động tĩnh khác thường, lập tức báo cáo!
- Vâng! Bệ hạ!
Những mệnh lệnh này tất nhiên sẽ có nhân mã n đáp ứng sau đó chấp hành.
Đưa mắt nhìn quan truyền lệnh đi xa, Đại điện hạ có chút do dự hỏi:
- Phụ thân, sớm biết như vậy, tại sao chúng ta còn phải tổn thất một Đại ma pháp sư?
Rõ ràng, Đại điện hạ vẫn còn canh cánh trong lòng về chuyện Đại ma phápsư Cosmo bị treo cổ. Không có cách nào, Cosmo vốn là người của đại điệnhạ. Hắn bị tai bay vạ gió như vậy, bất kỳ ai cũng sẽ không cam lòng.
- Còn không phải bởi vì hắn sao?
Bệ hạ Đại Công xoay người trở lại, dáng vẻ đầy căm tức nhìn đứa con trai thứ hai của mình:
- Đáng chết, tại sao ngươi lại dùng biện pháp ngu xuẩn như vậy để đốiphó với tên tiểu Antonio kia. Chẳng lẽ ngươi không biết, hắn lôi kéotới, chính là một món tài sản khổng lồ sao?
- Phụ thân, làm sao con biết được chuyện buôn bán tơ lụa không có hắn lại không được như vậy!
Nhị điện hạ có chút oan ức nói:
- Nếu sớm biết, ta đã không làm như vậy. Đang không lại mất hai nô lệTinh Linh. Nhưng sau đó không phải ta đã phối hợp với phụ thân, kéo hầutước xuống nước sao?
- Nhưng vẫn trêu chọc Tinh Linh Tộc!
Đại đại điện chỉ ước gì nhìn thấy đệ đệ mình bị răn dạy. Hắn rất đắc ý tưới dầu lên lửa nói:
- Một khi Tinh Linh Tộc truy xét đến trên đầu phòng đấu giá của ngươi,cuối cùng tra ra ngươi, như vậy sẽ mang đến cho Công quốc tai hoạ ngập đầu!
- Tinh Linh Tộc giết người chỉ là truyền thuyết. Đã có ai từng thấy bọn họ thật sự giết chết Đại Công Công quốc?
Nhị điện hạ không cam lòng yếu thế cãi lại:
- Ngược lại đại ca, nếu không phải do người của đại ca truyền ra lời đồn, người phía ngoài làm sao biết được?
Vừa nghe hai người tranh cãi, bệ hạ Đại Công đã nổi trận lôi đình:
- Câm miệng!
Hai đứa con trai này dường như cả ngày tranh đoạt lẫn nhau ra thì khôngcòn việc gì khác để làm vậy. Thật may, mình đã sai người lấy được pháptrượng sinh mệnh kia về. Nói không chừng vẫn có thể khiến tính mạng củamình kéo dài thêm một khoảng thời gian nữa. Nếu không, một khi thân thểcủa mình vừa ngã xuống, hai người con trai này tuyệt đối sẽ đấu khônglại lão hầu tước cáo già kia. Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn lạinương theo cơ hội này chèn ép hầu tước. Đấu tranh chính trị luôn luôn là như vậy.
- Bắt đầu từ hôm nay, hai người các ngươi ở trong thành bảo, không cho phép đi bất kỳ đâu!
Bệ hạ Đại Công quát bảo hai con trai ngưng lại, sau đó hạ lệnh cấm túc bọn họ:
- Phái nhiều cao thủ ở bên cạnh, chờ đợi tới khi chuyện này kết thúc.
- Vâng, phụ thân!
Hai người không dám nhiều lời, vội vàng khom người đáp ứng. Sau đó bọnhọ liếc mắt lườm nhau, hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng rời khỏi.
Bệ hạ Đại Công nhìn cảnh tượng như vậy, không nhịn được lắc đầu, thở dài một tiếng. Ánh mắt lại di chuyển ra bên ngoài.
- Phụ thân!
Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau bệ hạ Đại Công. Nghe thấy âmthanh này, trên mặt bệ hạ Đại Công lộ ra một nụ cười. Hán xoay người trở về, nhìn chủ nhân của giọng nói kia.
Người trước mặt chính là một thiếu nữ khoảng mười bảy, mười tám tuổi, đầy vẻ hoạt bát đáng yêu. Trên khuôn mặt kiều diễm lộ ra một nụ cườiđầy vẻ thanh xuân khiến người ta vừa nhìn đã có thể quên đi tất cả những điều không vui.
- Tại sao con cũng tới đây vậy, Catherine của ta!
Lúc này vẻ mặt bệ hạ Đại Công đầy vẻ sủng nịch, giống như thấy được nữ nhi bảo bối của mình, phiền não ưu sầu gì cũng quên mất.
- Các ca ca lại khiến phụ thân mất hứng sao? Phụ thân!
Catherine chỉ hỏi một câu đơn giản, bệ hạ Đại Công liền thở dài một hơi:
- Con có thể làm gì giúp phụ thân được không?
- Nếu như hai đứa chúng nó có thể giống như con vậy, ta đã an tâm rồi.
Giọng nói của bệ hạ Đại Công trầm thấp, không nhịn được lại thở dài:
- Nếu như con là con trai, thật tốt biết bao.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.