Bệ hạ Đại Công dường như đã đưa ra quyết định, hơn nữa cũng không hề cho Mạnh Hàn cơ hội cự tuyệt:
- Ngươi muốn giải thích cho bọn họ hiểu rõ, đó chỉ là là một lời đồn đại mà thôi.
- Nhưng còn hai người nô lệ Tinh Linh kia thì sao?
Ở trước mặt Đại Công, Mạnh Hàn chỉ đành biểu hiện ra vẻ lo lắng. Đươngnhiên đây là điều hắn phải làm được. Nếu không, hắn không bị Đại Côngnghi ngờ mới là lạ.
- Không có. Chưa từng có nô lệ Tinh Linh. Không phải như vậy sao?
Bệ hạ Đại Công cười híp mắt nhìn Mạnh Hàn, trả lời vô cùng chắc chắn vềvấn đều của Mạnh Hàn. Trong nụ cười kia có một sát ý nồng đậm, dù thếnào cũng không thể che giấu hết được:
- Ta không hy vọng trong đội ngũ của ngươi còn nhìn thấy có hai ngườiTinh Linh căn bản không tồn tại kia xuất hiện. Ngươi hiểu chưa?
- Ý ngài nói chính là ta chưa từng nhìn thấy nô lệ Tinh Linh.
Mạnh Hàn ngoài miệng đáp ứng, nhưng trong lòng lại đang thầm mắng chửithậm tệ. Mẹ kiếp, 10 ngàn kim tệ lại chỉ vì một câu nói mà biến mất nhưvậy sao? Cái lão Đại Công này không phải là thứ tốt lành gì.
- Đương nhiên, tiểu Antonio, ta hiếm khi mới gặp ngươi một lần. Làm trưởng bối, ta cũng cần cho ngươi một vài ngợi khen.
Ngay sau đó, Đại Công dường như đã nhìn thấu tâm tư của Mạnh Hàn, lậptức bắt đầu ưng thuận cho Mạnh Hàn lợi ích. Thứ chính trị này, nói trắng ra chính là trao đổi lợi ích. Không thể nào chỉ lấy mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1430573/chuong-312.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.