Đại nhân!
Lão nhân đi đầu nhìn thấy Mạnh Hàn kích động như thếxông tới, mặt mũi tràn đầy vui vẻ cười lên, đem một khối tơ lụa trắngnoãn đưa vào trong tay Mạnh Hàn. Mấy lão nhân sau lưng cũng giống nhưhắn toàn thân phát run. Bản thân mình làm ra tơ lụa tinh mỹ như thế chodù bọn họ có lập tức chết đi bọn họ cũng không oán không hối.
Hiện tại ánh mắt mấy lão nhân nhìn qua Mạnh Hàn đã không còn kính sợ lãnhchúa đại nhân nữa, mà là thần trong cảm giác của bọn họ. Nếu như khôngphải thần thì làm gì có năng lực tạo ra thứ này, chưa từng nhìn thấy tơcủa Tùng Lâm Tri Chu có bộ dạng gì mà đã làm ra được thứ tốt như vậy,thật sự không cách nào tưởng tượng được!
Khối tơ lụa vừa vào tayMạnh Hàn cũng cảm giác được cảm giác trơn trượt quen thuộc của kiếptrước. Cảm xúc như vậy không biết có bao nhiêu thời gian chưa từng tiếpxúc qua, có lẽ đã thành ký ức của Mạnh Hàn rồi. Hiện tại những ký ức này đã hiện ra trong đầu của Mạnh Hàn lần nữa.
Tay nghề dệt của cáclão nhân cũng vô cùng tốt, dệt tơ lụa này trơn nhẵn tinh mỹ, thậm chí so với làn da trên người Elyse còn trắng và ôn nhuận hơn. Có thể tưởngtượng được tơ lụa như thế mặc lên người êm ái cỡ nào, là xa hoa cỡ nào.
- Grace, véo ta một cái nào, cho ta xem xem có phải mình đang nằm mơ hay không.
Mạnh Hàn nhìn qua Grace nói một câu. Một câu nói kia lập tức làm trêu chọckhông được tự nhiên cua Grace lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song/1430492/chuong-231.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.