Chương trước
Chương sau
Vào ban đêm nghỉ ngơi Grace vội vàng xuất hiện trong phòng của Mạnh Hàn, chau mày, vào cửa thì đuổi Demi cùng Diana ra ngoài, bảo các nàng đi ngủ. Sau đó Grace mới mở miệng thì Mạnh Hàn rất giật mình.
- Chuyện gì xảy ra?
Mạnh Hàn nhanh chóng nhảy dựng lên, chẳng lẽ là thành chủ Bạo Phong Thành đột nhiên giết qua?
- Không có, đại nhân, nhưng mà đột nhiên ta cảm thấy bực bội, kinh hoảng, giống như Elyse đã xảy ra chuyện gì đó.
Grace lo lắng trả lời, nàng nói lời này cũng làm Mạnh Hàn nhẹ nhõm xuống, thở dài một hơi.
- Làm ta sợ kêu to một tiếng.
Mạnh Hàn vỗ vỗ ngực của mình, nói thật hai ngày nay thần kinh của hắn căng thẳng, có thể là Mạnh Hàn hiện giờ cảm thụ được nguy cơ trước nay chưa từng có.
- Ta biết rõ chuyện này không thỏa đáng, nhưng mà đại nhân, ta thực sự có dự cảm bất an.
Grace rất sốt ruột, cầm lấy vạt áo của Mạnh Hàn, chết cũng không buông tay.
- Yên tâm đi, không có việc gì.
Khoảng cách gần như vậy Mạnh Hàn cũng có thể cảm giác được thân thể Grace đang lạnh run, không biết nàng nghĩ đến chuyện kinh khủng gì mà sợ hãi thành như vậy.
Do dự một chút Mạnh Hàn nhẹ nhàng thò tay khoác lên eo của Grace, đem Grace ôm vào trong ngực của mình. Grace một chút cũng không có giãy dụa, tựa vào người của Mạnh Hàn. Thân thể tràn ngập co giãn cũng cứng ngắt lại, nhưng không có trốn tránh. Lập tức Mạnh Hàn cũng cảm giác được thân thể trong ngực của hắn nóng lên.
Mạnh Hàn cúi đầu nhìn qua nàng hai mắt nhắm nghiền, cũng không biết đang hưởng thụ cảm giác ở trong ngực Mạnh Hàn hay là vì ngượng ngùng. Nhưng mà thân thể Grace còn không ngừng run rẩy, không có chút dấu hiệu dừng lại.
- Đừng sợ, Grace, đừng sợ!
Mạnh Hàn khẽ vuốt ve eo nhỏ của Grace, sau đó dùng ngữ điệu hòa hoãn:
- Elyse còn chưa có về, nói không chừng sẽ về nhanh thông, sẽ không có chuyện gì.
Có lẽ Mạnh Hàn an ủi có tác dụng, hoặc là ở bên người của Mạnh Hàn có một cảm giác an toàn, Grace chậm rãi bình tĩnh trở lại, thân thể cũng không còn run rẩy, chỉ có điều trên gương mặt xinh xắn của nàng xuất hiện dấu hiệu mệt mỏi.
- Grace, nghỉ ngơi một chút đi!
Mạnh Hàn thò tay lôi kéo tay của Grace, kéo nàng lên giường của mình. Hắn biết rõ cô bé này cũng giống như mình, thậm chí khả năng còn mệt nhọc hơn mình nhiều, mấy ngày nay đoán chừng nàng không có ngủ tốt, giờ phút này có lẽ đã thập phần mệt mỏi.
- Ân!
Âm thanh trầm thấp không nghe thấy từ trong miêng Grace phát ra, nhưng trong tai của Mạnh Hàn thì dường như nó đã biến đổi, âm thanh giống như đang rên rỉ. Không biết sao Mạnh Hàn cũng cảm thấy tâm ý của mình viên mãn.
Nhưng mà vừa nhìn thấy gương mặt Grace mệt mỏi thì nội tâm của Mạnh Hàn cả kinh. Trong đầu mát lạnh, cho dù là lúc này Mạnh Hàn có làm gì với Grace đi nữa. Tuy Grace tuyệt đối sẽ không phản kháng, nhưng mà Mạnh Hàn không nghĩ bản thân mình sẽ là người như vậy.
- Nên ngủ một hồi đi, ta đi ra ngoài một chút.
Mạnh Hàn đem Grace đặt xuống giường, đắp kín chăn cho nàng, sau đó cúi đầu hôn nhẹ lên trán của nàng, chính mình quay người đi ra ngoài. Chỉ để lại Grace một mình, ánh mắt nhìn Mạnh Hàn rời đi có chút mê hoặc, đồng thời còn có cảm giác sợ hãi không xua tan.
Đi ra ngoài Mạnh Hàn cũng bực bội một hồi. Mấy ngày nay một mực quan tâm tới chuyện thành chủ Bạo Phong Thành, không có thời gian lo lắng nhiều chuyện khác, thẳng đến vừa rồi hắn phát hiện hai quản gia bên cạnh mình cũng đã biến thành nữ tử mình động tâm. Đây cũng là chuyện hắn chưa từng chú ý qua, mấu chốt nhất là chính mình vừa rồi thật sự động tâm tư, nếu không phải mình cưỡng ép nhịn xuống, nói không chừng hiện tại đã phát tiết thú tính lên người của Grace rồi.
Chẳng lẽ là Grace nhìn thấy mình vất vả, muốn giúp mình thư giãn một chút sao? Nếu không thì vì cái gì Grace tiến vào thì bảo Demi cùng Diana đi ra ngoài? Nghĩ tới đây Mạnh Hàn điên cuồng lắc đầu, giống như đang xua tan suy nghĩ xấu xa này ra khỏi đầu của mình.
Hồ nước phía trước cũng là nơi Kiều cùng Chu luyện công, Mạnh Hàn hiện tại cũng chưa buồn ngủ, cũng không có việc gì, vừa vặn qua đi nhìn bọn họ luyện công như thế nào.
'Rầm Ào Ào', 'Rầm Ào Ào', xa xa Mạnh Hàn chợt nghe âm thanh trong hồ nước phát ra, Kiều cùng Chu vẫn còn khổ luyện, bọn hắn nắm chắc thời gian luyện tập của mình, thập phần ra sức.
Mạnh Hàn không có ý định quấy nhiễu bọn họ, hắn hiện tại chỉ muốn ngồi đó lặng lẽ nhìn mà thôi, cũng không cần lên tiếng, hắn chỉ cần tĩnh hạ tâm lai là tốt rồi. Mà hồ nước phía trước bên cạnh nhà tranh, vừa vặn cho hắn cảm giác như thế.
Đi chưa được mấy bước Mạnh Hàn đã nhìn thấy hai thân ảnh dưới nước. Mạnh Hàn không làm kinh động bọn họ, đi vào trong góc tường, lẳng lặng ngồi xuống, dựa vào tường, chậm rãi suy tư.
- Chu...
Thời điểm Mạnh Hàn đang trầm tư đột nhiên nghe được âm thanh của Kiều. Không chút suy nghĩ Mạnh Hàn ngẩng đầu lên nhìn qua bên kia. Không biết sao Mạnh Hàn cảm thấy âm thanh Kiều gọi Chu có chút quái lạ.
- Đã khuya đi về nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải tiếp tục huấn luyện.
Âm thanh của Kiều nghe cũng không có cái gì khác thường.
- Luyện thêm một hồi, Kiều...
Chu dường như là luyện công cuồng, có lẽ là phương pháp hắn tìm được trong gợi ý của Mạnh Hàn, luyện tập nghiện. Làm cho Mạnh Hàn nghi hoặc là âm thanh Chu gọi Kiều cũng có chút biến hóa.
- Cởi áo giáp ra đi! Như vậy có thể nhẹ nhõm một chút.
Kiều không có kiên trì, chỉ đi vài bước lên bờ, nhìn qua bốn phía:
- Hiện tại không có người.
- Tốt!
Kiều lần này không nói thêm cái gì nữa, đồng dạng đi lên bờ, hai người bắt đầu cởi áo giáp trên người ra. Mạnh Hàn cho tới bây giờ mới phát hiện hai người cũng mặc áo giáp đi vào trong nước. Lúc này Mạnh Hàn nhìn thấy cố gắng của bọn họ mà cảm động. Vì để cao thực lực của mình ngay cả áo giáp cũng không có rời thân, thật sự là hai kỵ sĩ khắc khổ.
'Rầm Ào Ào', 'Rầm Ào Ào', hai người cởi áo giáp trên người xuống, nhưng Mạnh Hàn nhìn chăm chú vào lại không có cảm khái và rung động như vừa rồi, trong nội tâm đã hoàn toàn bị cảm xúc khác thay thế.
Cởi áo giáp Kiều cùng Chu dường như biến hóa cực lớn. Hai người vốn cương nghị và kiên định, ở ngay trước mặt của Mạnh Hàn biến thành hai nữ nhân phong cách không giống nhau.
Đúng vậy, dưới áo giáp của hai người che dấu hai thân thể nữ nhân. Quần áo ướt đẫm dán sát vào thân thể hiện ra đường cong lung linh đặc sắc. Dáng người trải qua rèn luyện nên cơ bắp thon dài săn chắc, mặc kệ là nhìn từ hướng nào đều là hai nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân khẳng khái hào hùng.
Động tác của hai nữ nhân rất nhanh, cởi áo giáp thì trực tiếp tiến vào trong nước luyện tập. Rốt cuộc Mạnh Hàn cũng không cách nào bình tĩnh lại, hai kỵ sĩ thủ hộ của mình lại là hai mỹ nữ song bào thai?
Hiện tại Mạnh Hàn biết rõ vì cái gì xưng hô của hai người lại kỳ quái như vậy, hoặc là bởi vì nơi này có ít người ngoài, lại là đêm hôm khuya khoắt, hai nữ buông lỏng rất nhiều, cho nên gọi nhau bằng tên thật. Kiều cùng Chu, thì ra nên gọi là Joy (Kiều Y) và Julie (Chu Lỵ)!

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.