"Nghe không hiểu?" Lăng Vô Song nhẹ điểm mũi chân lên đất, dung nhan thanh linh tuyệt sắc, cười đến khiến người như được tắm mình trong gió xuân, chế nhạo nói: "Xem ra đại nương ngươi lớn tuổi, lỗ tai nghe không rõ nên muốn ta lập lại lần nữa."
Lý Mị Nhi sắc mặt không tốt nhưng lực khống chế lại rất tốt, cực lực kiềm chế lửa giận trong lồng ngực và thất thố trên mặt, dù làm gì, nàng đều sẽ không thua!
Mắt đẹp xoẹt qua một tia sáng, trên mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, vô cùng ngoan độc. Nàng ta liếc nhìn dáng người nhỏ xinh của Lăng Vô Song, ngoài cười trong không cười châm chọc: "Phải không, bổn tiểu thư không giống một số người, nhóc con nho nhỏ còn chưa mọc dài lông đã muốn bay lên trời, nhỡ không cẩn thận sẽ rớt xuống tan xương nát thịt đấy!"
Lý Mị Nhi càng nói càng tàn nhẫn, người chung quanh càng lùi ra xa.
"Ta còn chưa biết, thì ra người Lý đại tiểu thư đã dài lông rồi." Lăng Vô Song cười cười, ánh mắt như có như không liếc nhìn bầu ngực vươn cao kiêu ngạo như sóng mãnh liệt của Lý Mị Nhi, nói nhẹ nhàng bâng quơ một câu: "Dài lông hay không dài lông ta không thấy được, bất quá, dáng người này của Lý đại tiểu thư cũng không tồi, không biết có phải ăn cái gì cũng không nuôi nổi đầu óc, chỉ nuôi lớn được chỗ nào đó thôi hay không."
Mọi người nghẹn cười, Lý đại tiểu thư dài lông? Còn ngực lớn não teo, lần đầu nghe có người nói mới lạ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song-vuong-phi-qua-kieu-ngao/2122252/quyen-1-chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.