"Không phải Hoả Linh?" Lăng Vô Song hơi kinh ngạc, mang Tiểu Cửu trên đầu xuống, nắm ở trong tay đánh giá, nghi ngờ nói: "Vậy vật nhỏ này là cái gì?"
Nàng vẫn luôn cho rằng Tiểu Cửu là một con Hỗn Hoả Linh.
Đôi mắt màu đen của Thiên Dạ Vân tối xuống, suy tư, nhẹ lắc đầu, đưa tay chạm nhẹ lên da lông sa tanh mượt mà của Tiểu Cửu. Tiểu Cửu lập tức giơ vuốt bạc lên, nhưng lại bị Lăng Vô Song hung dữ trừng một cái, mới thành thật ngồi yên, đôi mắt uất ức ngần ngận nước mắt, nháy nháy nháy, có chút xa cách.
"Rốt cuộc là hoả chứa thú hay là thú chứa hoả, bây giờ ta cũng không thể khẳng định." Kiến thức rộng rãi như Thiên Dạ Vân còn không xác định được, hắn từ từ thu lại tay, yên lặng một lát mới nói: "Nhưng trông nó quá bình thường, cũng không giống với mấy loại huyền thú trong truyền thuyết."
Lăng Vô Song nghe hiểu lời Thiên Dạ Vân nhưng không đáp trả, mắt nhìn chằm chằm Tiểu Cửu, mày nhăn lại. Nói cách khác, có lẽ là Hỗn Độn Chi Hoả sinh ra Tiểu Cửu, hoặc Tiểu Cửu là một loại huyền thú hệ hoả, còn Hỗn Độn Chi Hoả chỉ là một ngọn lửa *bản mệnh của nó!
(*bản mệnh: là đặc tính thể chất cơ bản)
Nếu Hỗn Độn Chi Hoá chỉ là ngọn lửa bản mệnh của nó? Vậy Tiểu Cửu rốt cuộc là huyền thú cấp bậc gì!
Thiên Dạ Vân đưa tay ra sau, cười khẽ: "Vật nhỏ này, lai lịch e là không đơn giản"
Dù là loại nào, dưới bạo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song-vuong-phi-qua-kieu-ngao/2122249/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.