Lăng Vô Song nghe âm thanh nhìn qua, mắt mang theo chút kinh ngạc, Tứ thúc sao? Hắn là Lăng Mạc Thu, người mà mười mấy năm trước bị phế bỏ đan điền phải phiêu bạt bên ngoài mấy năm trời để tìm giải dược đó sao?
"Tứ thúc, thúc về rồi." Nhìn nam nhân trước mắt, Lăng Vô Song cười gật gật đầu.
Khi còn nhỏ, Lăng Mạc Thu cũng rất yêu thương Lăng Vô Song, nhưng sau khi xảy ra nhiều chuyện, Lăng Mạc Thu trở nên sa ngã, tinh thần sa sút, khoảng cách giữa thúc cháu cũng dần bị xa cách.
"Đúng là nữ nhi mười tám biến hóa vạn phần, Tứ thúc sắp không nhận ra con rồi." Lăng Mạc Thu chậm rãi đi đến bên cạnh Lăng Vô Song, duỗi tay vỗ vỗ vai nàng, giọng đầy sủng nịch: "Không ngờ chỉ mới chớp mắt một cái mà đã qua tận mười mấy năm."
"Đúng vậy!" Lăng Vô Song câu môi cười nhẹ, vươn tay nhanh nhẹn bắt lấy cổ tay Lăng Mạc Thu, giơ hai ngón tay đè lên chỗ mạch đập, một tia nội lực thâm nhập chạy dọc theo kinh mạch.
"Kinh mạch cả người Tứ thúc vẫn còn nguyên vẹn, không hư tổn gì."
Nhìn thấy động tác của Lăng Vô Song, Lăng Mạc Thu có chút kinh ngạc, còn chưa hồi phục lại tinh thần đã nghe một câu như thế.
"Vô Song biết y thuật sao?" Lăng Mạc Thu hơi kinh ngạc, sau đó cười tự giễu: "Đúng vậy, Vô Song nói không sai, kinh mạch trên người Tứ thúc vẫn hoàn hảo nhưng không cách nào có thể tụ tập được huyền lực, sự thật quỷ quái này có khác gì phế vật đâu? Phải chi phần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-song-vuong-phi-qua-kieu-ngao/107638/quyen-1-chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.