Lý phó tướng dẫn theo tiểu đội trưởng vừa mới gặp được Hách Liên Thác Thác đến doanh trướng của Mạnh Hoài Cẩn lý.
“Đại tướng quân, có một tiểu đội nói đã phát hiện được tung tích của HáchLiên Thác Thác, đã giết vài tên Bắc man, còn bắt được sủng phi của HáchLiên Thác Thác quay về!”
Nhưng mà lúc này Mạnh Hoài Cẩn không hềcó hứng thú với sủng phi của Hách Liên Thác Thác, khoát tay nói: “Mặc kệ mặc kệ! Bây giờ ta không có tâm tư quan tâm đến mấy chuyện đó! Sủng phi của Hách Liên Thác Thác thì có cái gì đẹp chứ, cứ tùy ý giam cô ta lạihoặc là thả đi cũng được!”
“Nhưng mà……”
“Nhưng mà cái gì?”
Phó đội trưởng đi sau Lý phó tướng nói: “Tướng quân, cô nương kia nói nhất định phải gặp ngài.”
“Gặp ta?” Mạnh Hoài Cẩn nhíu mày hỏi, “Sủng phi của Hách Liên Thác Thác muốn gặp ta làm cái gì?”
Phó đội trưởng nhanh chóng giải thích nói: “Cũng không chắc chắn là sủngphi đâu ạ, nàng ta nói hôm nay mới là lần đầu tiên nàng ta nhìn thấyHách Liên Thác
Thác, là do Hách Liên Thác Thác cứng rắn muốn cướp nàng ta đi, không ngờ lại được chúng ta cứu.”
Đội trường đứng một bên nhìn, vội vàng phản bác lại lời của phó đội trưởngnói: “Một nữ tử thì làm cái gì ở nơi hoang vu vắng vẻ đó? Chắc chắn lànói dối!”
“Tại sao ngươi biết nàng nói dối, nàng nói nàng tới tìm tình lang của mình!”
“Hừ, nơi hoang vu vắng vẻ thì làm gì có tình lang?”
“Nàng nói tình lang của nàng đang ở ngay trong quân doanh của chúng ta!”
Nghe vậy đội trưởng lại tức giận mắng: “Ta thấy tiểu tử ngươi chắc chắn là bị yêu nữ kia mê hoặc rồi!”
Thấy hai người cãi nhau, Mạnh Hoài Cẩn không kiên nhẫn phất tay nói: “Thôi,đừng cãi nhau nữa! Dẫn nàng tới đây tra hỏi là biết.”
Thật làphiền chết đi được, đã biết bây giờ trong lòng hắn toàn bộ đều là chuyện của Hoa Thanh Vũ, đám người này còn mang mấy chuyện rắm thối tới làmphiền hắn!
Chỉ thấy bọn họ khiêng một người đến, là một cô nươngăn mặc mộc mạc, nhưng mà vẫn không nhúc nhích nằm trên cáng, hình như là đã ngất đi.
“Nàng sao lại thế này? Bị thương sao?” Mạnh Hoài Cẩn kỳ quái hỏi.
“Không phải không phải.” Phó đội trưởng giải thích nói, “Là do dọc đường quá mệt mỏi nên ngủ thiếp đi…..”
“Hừ!” Đội trưởng hừ lạnh một tiếng nói, “Ta thấy ngươi thật sự là bị yêu nữnày mê hồn hoặc rồi, thế nào còn không nỡ đánh thức nàng dậy sao? Đạitướng quân đang muốn hỏi nàng đó, còn không mau vẩy nước cho nàng tatỉnh dậy!”
Đội trưởng vừa dứt lời, chỉ thấy nàng ta lật người, lăn xuống chiếc thảm trong doanh trướng, thay đổi tư thế xong lại ngủ……
“Để ta dội nước cho nàng tỉnh dậy!” Đội trưởng nói.
Đội trưởng vừa dứt lời bỗng nhiên nghe thấy Mạnh Hoài Cẩn lớn tiếng quátto: “Ngươi ăn gan hùm mật báo hử, tướng quân phu nhân mà ngươi cũng dámhất nước!”
Có lẽ giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn quá lớn, có chút ầm ĩ đến Hoa Thanh Vũ, nàng không kiên nhẫn nhíu mi, lại trở mình.
Mạnh Hoài Cẩn sợ đánh thức nàng, giống như nàng là một giấc mộng, tỉnh lại sẽ biến mất.
“Nói chuyện nhỏ giọng một chút cho ta!” Mạnh Hoài Cẩn thấp giọng lại nghiêmkhắc nói,“Nếu đánh thức nàng cẩn thận da của các ngươi!”
Đội trưởng u mê, tướng quân phu nhân? Tướng quân phu nhân là ai?
Lúc này phó đội trưởng mới phục hồi lại tinh thần, trợn mắt há hốc mồm hỏi: “Tình lang ở trong quân của chúng ta mà nàng nói, sẽ không phải là Đạitướng quân ngài chứ?”
“Ngoại trừ bản tướng quân anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm ta đây, còn ai có thể xứng đôi nàng với chứ?” Mạnh Hoài Cẩn không khỏi cảm thấy có chút đắc ý phất tay nói,“Các ngươi lập cônglớn, ta sẽ nhớ kỹ, đi xuống hết đi.”
Đội trưởng thiếu chút nữa bị hù chết, hôm nay thiếu chút nữa hắn ta đã một đao giết chết tướng quân phu nhân!
Chẳng lẽ đây chính là vị hôn thê trong truyền thuyết bị mất tích của Đại tướng quân?
Phó đội trưởng nhìn Hoa Thanh Vũ đang ngủ trên cáng, lặng yên không mộttiếng động thở dài một hơi, xem ra hắn còn chưa bắt đầu yêu đơn phươngthì đã kết thúc.
Vì thế hai vị đội trưởng mang theo tâm sự trong lòng đi ra khỏi doanh trướng.
Mạnh Hoài Cẩn ôm Hoa Thanh Vũ lên giường của mình, thật cẩn thận quan sátHoa Thanh Vũ vừa mất đi đã tìm lại được, vừa vui mừng vừa sợ hãi.
Vạn nhất nàng thật sự bị Hách Liên Thác Thác kia bắt đi thì phải làm thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy vẫn nên đưa đám người Hách Liên Thác
Thác kia đi luân hồi mới phải……
Hoa Thanh Vũ ngủ vô cùng say sưa, không hề biết trong đầu người bên cạnhđang suy nghĩ nhiều chuyện như vậy, vẫn đang rơi vào giấc ngủ của mình.
Mạnh Hoài Cẩn nhịn không được cảm thấy buồn cười, bao nhiêu người vì nàng mà lo lắng, chỉ có nàng là vẫn an bình ngủ, thật sự là khiến người ta vừahận vừa yêu.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm……”
Bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ mở miệng nói chuyện, Mạnh Hoài Cẩn hoảng sợ còntưởng rằng mình đã đánh thức nàng, nhưng định thần nhìn lại thì pháthiện nàng vẫn đang nhắm mắt ngủ.
Nàng đã gọi tên hắn trong giấc mơ, nàng thực sự đã mơ thấy hắn?
Mạnh Hoài Cẩn nhịn không được cúi xuống ôm lấy người Hoa Thanh Vũ, ôn nhunói: “Ta cũng luôn mơ thấy nàng, mỗi khi nằm mơ, trước mắt ta đều làdáng vẻ của nàng, hóa ra nàng cũng giống như ta.”
Thấy Hoa Thanh Vũ vẫn còn đang ngủ, Mạnh Hoài Cẩn cười khẽ một tiếng nói:
“Đừng ngủ, mở mắt ra là có thể nhìn thấy ta.”
Mạnh Hoài Cẩn gắt gao ôm Hoa Thanh Vũ, thở dài nói: “Ôi, nếu nàng nghe thấyđược thì thật là tốt, ta thích mùi hương trên người nàng.”
“Nhưng mà đã hơn mười ngày rồi ta chưa có tắm rửa……” Hoa Thanh Vũ đưa tay chọc chọc Mạnh Hoài Cẩn nói, “Đại tướng quân, chàng ôm chặt quá ta không thở
nổi……”
Thân mình Mạnh Hoài Cẩn cứng đờ, cúi đầu nhìn, chỉthấy không biết khi nào tiểu nhân trong lòng mình đã tỉnh, đang mở tohai mắt nhìn mình.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, thế nhưng lại cảm thấy có chút ngượng ngùng.
Có lẽ là đã lâu lắm rồi không gặp mặt, bây giờ gặp lại đều cảm thấy cóchút thẹn thùng, dường như có rất nhiều điều muốn nói nhau, nhưng lạikhông biết nên bắt đầu nói từ đâu.
“Nàng…… Ta……”
Mạnh Hoài Cẩn rầm rì cả nửa ngày cũng chưa nói được câu nào, Hoa Thanh Vũ bị éptới khó chịu đành phải chọc chọc hắn nói: “Mạnh đại công tử anh tuấntiêu sái uy vũ bất phàm, chàng ép ta như vậy, ta không động đậy được.”
Mạnh Hoài Cẩn nghe vậy lập tức nhảy dựng lên, xấu hổ đi ra ngoài, nói: “Ta tìm người nấu nước tắm rửa cho nàng……”
Vừa ra khỏi doanh trướng Mạnh Hoài Cẩn lập tức bưng kín miệng mình lại.
Xong rồi, bây giờ Hoa Thanh Vũ đã trở nên xinh đẹp như vậy, hắn càng khôngthể chịu đựng nổi, chỉ cần ôm một lát thôi là hắn đã cảm thấy xương cốtmềm nhũn, nếu còn như vậy chắc chắn sẽ xảy ra án mạng!
Mạnh HoàiCẩn sai người nấu nước tắm, sau đó cách bình phong nói chuyện với HoaThanh Vũ, Hoa Thanh Vũ ở bên kia tắm rửa, hắn ở bên cạnh bồi nàng nóichuyện.
“Đại tướng quân, chàng có biết sau khi ta đào hôn phụ thân và tỷ tỷ như thế nào rồi không?”
“Nghe nói sau khi Cửu Vương gia vào động phòng, phát hiện người thành thânvới hắn ta là tỷ tỷ của nàng thì tức giận đến phát cuồng, nói với Hoàngthượng là Hoa gia đã đưa sai người rồi, nhưng mà tỷ tỷ của nàng cứng rắn nói nàng ta không phải là Hoa Trảm Nghiên, mà Hoàng thượng cũng biếtHoa Trảm Nghiên là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, cũng không tin hắn ta nữa.Trầm Ký Ngôn vô cùng tức giận, nhất định phải trị tội Hoa gia, Hoàngthượng vì mặt mũi của hoàng gia, ra lệnh cho hắn ta cưới tỷ tỷ của nàng, không cho phép hắn ta muốn làm gì thì làm nữa……”
“Huynh ấy cứ như vậy quên đi sao?”
Mạnh Hoài Cẩn hừ lạnh một tiếng nói: “Ta phái người hỏi thăm, nói là ngày ấy Trầm Ký Ngôn giống như là bị điên vậy lao ra khỏi phủ, ngửa mặt lêntrời thét dài, cuối cùng vô cùng đau khổ nói “Thanh Vũ, nàng…… nàng……được lắm……” sau đó hắn ta còn chưa nói xong, đã ói ra một búng máu téxỉu, sau đó bệnh nặng một trận.”
Khi Hoa Thanh Vũ nghe Mạnh HoàiCẩn nói đến chuyện này, thế nhưng lại vô cùng cao hứng, cười tủm tỉmnói: “Quả nhiên Thổ Bao ca ca là người tốt, ta đã hiểu lầm huynh ấy.”
“Hắn mà là người tốt!” Mạnh Hoài Cẩn không hài lòng hỏi, “Hắn buộc nàng phải gả cho hắn, hắn là người tốt sao?”
“Không phải huynh ấy nói “Thanh Vũ, muôi được lắm” sao, chàng nhìn đi, ta đàohôn huynh ấy vẫn nói ta tốt! Không phải là trước đây đã hiểu lầm anh ấysao?
Nhưng mà tại sao huynh ấy lại bị bệnh vậy?”
Bắt đầu từ lúc này, Mạnh Hoài Cẩn mới xem như chân chính lĩnh hội đầy đủ sự vô tâm vô phế của Hoa Thanh Vũ……
Mạnh Hoài Cẩn vốn muốn nói cho Hoa Thanh Vũ biết, còn một câu Cửu Vương giachưa nói, sau câu “được lắm”, vẫn còn hai chữ “ngoan tâm” nữa mới đúng……
Nhưng mà nhìn dáng vẻ ngu ngốc của nàng, Mạnh Hoài Cẩn cũng không muốn tínhtoán nữa, để cho nàng cao hứng không phải là tốt lắm sao, cần gì phảilàm cho mọi việc trở nên rõ ràng chứ?
Hoa Thanh Vũ tắm xong, rồitừ sau bình phong đi ra, lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới dám xoay người nhìn,không nhìn còn đỡ, vừa nhìn thấy hắn đã sợ tới mức lập tức bối rối xoayngười đi!
Bởi vì hắn nhìn thấy Hoa Thanh Vũ mặc trên người chính là bộ trung y của hắn!
“Vì sao nàng lại mặc quần áo của ta?”
Nàng không biết loại này hành vi này thực quá phận sao!
Làm thế nào mới tốt đây, nàng ăn mặc như vậy, không phải là đang khiêu chiến sự nhẫn nại cực hạn của hắn sao……
“Bởi vì quần áo của ta đã bẩn hết……”
Bây giờ Mạnh Hoài Cẩn có cảm giác mình đang bị ông trời tra tấn……
Không được, bây giờ không thể để bị sắc đẹp phân tâm, hắn phải mau chóng dẫnHoa Thanh Vũ đào tẩu mới được, trong quân doanh nơi nơi đều có tai mắtcủa triều đình, chuyện Hoa Thanh Vũ đến nơi này sẽ không còn giấu đượcbao lâu nữa. Nếu Trầm Ký Ngôn biết Hoa Thanh Vũ đang ở nơi này, chắcchắn sẽ tìm hắn gây phiền toái, bọn họ phải nhanh chóng đào tẩu mới cóthể thoát được!
“Ta đi tìm cho nàng một bộ quần áo tiểu binh, sẽ lập tức quay lại ngay.”
Mạnh Hoài Cẩn lập tức đi ra doanh trướng, vừa ra ngoài lập tức đứng ở cửahít sâu, muốn điều chỉnh tốt hơi thở mới đi vào, nhưng đúng lúc đó HoaThanh Vũ cũng đi ra.
“Vì sao vừa thấy ta, chàng lập tức đi rangoài……” Hoa Thanh Vũ chớp mắt to, thê thảm nói, “Bởi vì ta mặc quần áocủa chàng, nên chàng mất hứng sao?”
Vừa nhìn thấy dáng vẻ này của Hoa Thanh Vũ, Mạnh Hoài Cẩn vội vàng ôm nàng lên, vọt vào trong doanh trướng.
Khốn kiếp, hắn không muốn để người khác nhìn thấy Hoa Thanh Vũ!
Mạnh Hoài Cẩn thả Hoa Thanh Vũ xuống, gương mặt xấu hổ quay đầu đi, không dám nhìn nàng.
Thật sự là muốn mạng của hắn mà……
“Mạnh đại công tử……” Hoa Thanh Vũ kéo kéo Mạnh Hoài Cẩn, còn nói thêm,
“Chuyện gì xảy ra với chàng vậy, tại sao lại cư xử lạ lùng như thế?”
“Ta không có kỳ quái ……” Giọng nói của Mạnh Hoài Cẩn có chút run run.
“Vậy vì sao chàng không liếc mắt nhìn ta lấy một cái?” Hoa Thanh Vũ nghĩ đến chuyện mình viết nhiều phong thư như vậy nhưng Mạnh Hoài cẩn cũng không trả lời, chẳng lẽ là bởi vì hắn không thích nàng? Nghĩ vậy, Hoa ThanhVũ có chút bi thương hỏi: “Đại tướng quân, có phải chàng chán ghét tahay không?”
Mạnh Hoài Cẩn càng không dám quay đầu lại, cau mày vội vàng nói: “Ta sao có thể chán ghét nàng chứ?”
“Vậy chàng còn thích ta không?”
Mạnh Hoài Cẩn đã sớm quen nói thẳng với Hoa Thanh Vũ, lớn tiếng nói: “Đương nhiên là thích! Thích chết đi được!”
Rốt cục Hoa Thanh Vũ thở phào một hơi, lúc trước nàng còn lo lắng Mạnh đạicông tử không thích nàng, hiện tại nàng thích hắn như vậy, nếu hắn nóihắn không thích, nàng chắc chắn sẽ rất thương tâm ……
Nhưng mà, hiện tại hắn thích nàng, cho nên sẽ không thành vấn đề!
Hoa Thanh Vũ cao hứng nở nụ cười, vậy mà lại chủ động bế Mạnh Hoài Cẩn.
Mạnh Hoài Cẩn hoàn toàn chấn kinh.
Không tốt, hắn lại bắt đầu cảm thấy rạo rực, làm sao bây giờ?
Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy cả người đang bị vô số con kiến bò lên cắn, vừa đau lại vừa nhột.
Làm sao bây giờ, nàng thơm quá, ta cũng muốn ôm nàng. Nàng thật mềm mại……
Ta sắp chịu không nổi rồi……
Ngay khi đầu óc Mạnh Hoài Cẩn đang giao chiến, Hoa Thanh Vũ lại mở miệng.
“Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ta muốn cầu hôn chàng!”
“A?” Một lần nữa Mạnh Hoài Cẩn lại ngây người.
“Chàng nhanh chóng cưới ta có được không? Ta không muốn gả cho người khác,
ta muốn gả cho chàng.”
Mạnh Hoài Cẩn không thể tin nhìn Hoa Thanh Vũ, hiện tại hắn có chút hoàinghi có phải đầu óc của Hoa Thanh Vũ đã bị hỏng rồi không…… Tuy rằngtrước kia nàng cũng không bình thường lắm……
“Nàng…… Vì sao nàng lại nói như vậy?”
“Bởi vì ta rất thích chàng!” Hoa Thanh Vũ chậm rãi nói, “Mấy ngày nay ta một mình trốn tới đây, vẫn cảm thấy lần đào hôn này không giống như trướcđây. Lần trước lòng ta rất thoải mái, nhưng lúc này đây trong lòng taluôn nhớ thương chàng. Khi không nhìn thấy chàng, ta sẽ nằm mơ thấychàng, hiện tại nhìn thấy chàng ta lại cảm thấy lòng đau. Lúc ở trênthảo nguyên nhưng không tìm thấy chàng, ta cảm thấy rất thất vọng, naytìm được chàng rồi ta rất cao hứng nhưng cũng rất sợ hãi……”
“Sợ cái gì?”
“Sợ có một ngày lại không tìm thấy chàng.” Hoa Thanh Vũ càng nói càngthương tâm, “Giống như khi đó, ta không muốn gả cho Cửu Vương gia, mỗingày ta đều cho viết thư chàng, nhưng ngay cả một phong thư chàng cũngkhông hồi âm cho ta. Ta đã nghĩ, có phải chàng không thích ta, có phảita không còn được nhìn thấy chàng nữa.”
Bỗng nhiên Hoa Thanh Vũ cảm thấy trời đất nghiêng ngả, chờ tới khi phản ứng kịp, đã sớm bị Mạnh Hoài Cẩn ôm đến nhuyễn tháp*.
*Nhuyễn tháp: giường nhỏ (hẹp và dài).
“Đại tướng quân, chàng làm gì vậy, nặng quá, ta không thể cử động ……”
Nhưng Mạnh Hoài Cẩn vẫn gắt gao ôm Hoa Thanh Vũ không buông.
“Ta sao có thể không thích nàng chứ! Ngày nào ta cũng viết thư cho nàngnhưng đều không nhận được hồi âm, ta tưởng cha nàng không cho nàng trảlời, ta thầm nghĩ muốn nhanh chóng chiến thắng trở về, cưới nàng làmvợ.”
“Vì sao ta không nhận được thư của chàng, chàng cũng không nhận được thư của ta?”
Mạnh Hoài Cẩn không muốn vào lúc này lại đi nói xấu Trầm Ký Ngôn, đành phảinói: “Có lẽ là ở giữa đã xảy ra vấn đề gì đó……Chỉ có điều nàng đừng nóinhững lời giống như ta không thích nàng nữa. Nàng có biết khi nghe tinHoàng thượng gả nàng cho Trầm Ký Ngôn, ta đau khổ bao nhiêu không, tatức giận đến mức hộc máu đương trường!”
Nói xong Mạnh Hoài Cẩnkéo tay Hoa Thanh Vũ qua đặt lên ngực mình, đáng thương nói: “Nàng sờđi, tim của ta bây giờ vẫn còn rất đau……”
“Thật xin lỗi……” Hoa Thanh Vũ có chút áy náy nói.
Mạnh Hoài Cẩn được tiện nghi còn khoe mã, cầm lấy tay Hoa Thanh Vũ khôngbuông, cợt nhả nói: “Vậy nàng xoa xoa cho ta đi, xoa xoa sẽ không đaunữa.”
Tuy rằng Hoa Thanh Vũ ngượng ngùng, nhưng vẫn đưa tay xoa cho Mạnh Hoài Cẩn.
Nhưng rất nhanh Mạnh Hoài Cẩn đã hối hận với quyết định của mình, bỗng nhiênhắn bắt lấy tay của Hoa Thanh Vũ, đè nàng lại nói: “Không được, đừng xoa nữa, sẽ hành hạ ta chết mất!”
“Ta hành hạ chàng sao?”
Mạnh Hoài Cẩn không biết nên giải thích với Hoa Thanh Vũ như thế nào, thởdài ôm lấy nàng nói: “Không sao, để cho ta ôm nàng giống như bây giờ làđược, nhưng mà nàng đừng cử động!”
Hoa Thanh Vũ hoàn toàn không hiểu được ý của Mạnh đại công tử, nhưng vẫn gật đầu nói: “Được, ta nằm im……”
“Tiểu Hoa……” Mạnh Hoài Cẩn gọi tên của nàng.
“Hử?”
“Cho ta hôn nhẹ một cái có được không?”
Hoa Thanh Vũ hoảng sợ, còn chưa kịp nói chuyện đã thấy lông mi thật dài của Đại tướng quân gần trong gang tấc……
Thời điểm Mạnh Hoài Cẩn sắp hôn Hoa Thanh Vũ, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến một trận huyên náo……
“Báo!” Chỉ nghe thấy một tiểu binh vén rèm kêu lên, “Báo cáo tướng quân, Cửu Vương gia đến đây!”
Mạnh Hoài Cẩn chỉ muốn ngửa mặt lên trên gào to một tiếng, hỏi lão thiên gia tại sao lại không chịu buông tha cho hắn, hôn Hoa Thanh Vũ một cái khókhăn như vậy sao!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]