Chương trước
Chương sau
Edit: Song Tử (Lttu156)

“Thổ Bao ca ca chính là Trầm Ký Ngôn?”

Hoa Thanh Vũ gật đầu.

Mạnh Hoài Cẩn không nhịn được hừ lạnh một tiếng, càng thêm tức giận .

Bất quá hắn tức giận không phải vì Trầm Ký Ngôn không đúng hẹn đến tìm Hoa Thanh Vũ, hắn tức giận là vì Hoa Thanh Vũ và Trầm Ký Ngôn có một đoạn kỷ niệm thanh mai trúc mã như vậy, mà lại hắn không có.

Mạnh Hoài Cẩn rên rỉ xong, lại nhìn sang Hoa Thanh Vũ, thấy tâm tình của nàng vẫn đang suy sụp.

“Chỉ là có những lúc ta không hiểu, tại sao tất cả mọi người đều gạt ta, vừa quay đầu một cái là lập tức quên mất ta. Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, ngài nói cho ta biết đi, có phải ta đáng bị lãng quên, cho nên quên mất ta là chuyện cực kỳ hiển nhiên có đúng không?”

“Đương nhiên không phải!” Mạnh Hoài Cẩn không muốn thấy Hoa Thanh Vũ chán nản như vậy, nắm chặt tay nàng, cố gắng an ủi nàng nói: “Cửu Vương gia hắn chắc chắn không phải là không nhớ rõ nàng, có lẽ.. có lẽ nói không chừng hắn có nỗi khổ gì đó. Hơn nữa không phải nàng không đáng được người khác nhớ đến, ta nhớ nàng, cả đời cũng sẽ không quên!”

Mạnh Hoài Cẩn nói xong câu đó, vẫn không nhúc nhích nhìn Hoa Thanh Vũ, chờ nàng bị mình cảm động, nhưng mà hắn không ngờ hắn đã tự mình đào một cái hố..

Hoa Thanh Vũ hiền lành bỗng nhiên tỉnh ngộ, vỗ vỗ đầu mình nói: “Đúng rồi, có thể là Thổ Bao ca ca có nỗi khổ tâm nào đó!”

Mạnh Hoài Cẩn choáng váng..

“Này, sao nàng chỉ nghe có một câu thế! Còn câu phía sau nữa mà!”

“Đúng, là ta không tốt, tại sao lại không nghĩ tới khả năng này chứ, nói không chừng Thổ Bao ca ca vì chuyện gì đó nên mới trì hoãn, giống như cha mẹ của ta vậy! Mạnh đại công tử, ngài nói xem có phải sau đó Thổ Bao ca ca thật sự đã tới tìm ta, nhưng mà ta không biết?”

Mạnh Hoài Cẩn cảm thấy có một vạn xe ngựa đang chạy trong lòng mình!

Hắn nghẹn nửa ngày, mới đen mặt khô cằn nói: “Có khả năng là đã đi tìm, nhưng cũng có thể là chưa bao giờ đi tìm..”

“Ừ!” Hoa Thanh Vũ lại nở nụ cười, vô cùng cao hứng đứng lên nói: “Ta phải đi tìm Thổ Bao ca ca hỏi rõ ràng, cũng không thể oan uổng huynh ấy!”

“Đừng!” Bây giờ đến phiên Mạnh Hoài Cẩn không cho Hoa Thanh Vũ đi, hắn giữ chặt nàng nói: “Chắc là bây giờ hắn đã đi rồi, người ta là cửu Vương gia bận rộn như vậy, chờ ta lên triều gặp được hắn, sẽ giúp nàng hỏi có được không?”

Hoa Thanh Vũ nghĩ nghĩ, cảm thấy như vậy là hợp lý, lập tức đáp ứng.

Lúc này Mạnh Hoài Cẩn mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, hắn tuyệt đối sẽ không để một mình Hoa Thanh Vũ gặp mặt Thổ Bao ca ca gì đó!

Hừ! Còn Thổ Bao ca ca nữa chứ, đến cả tên gọi thật mật cũng có !

“Chúng ta đang hẹn hò mà, nàng quên rồi sao?” Mạnh Hoài Cẩn thử dời lực chú ý của Hoa Thanh Vũ: “Ta đưa nàng tới Bát Tiên lâu ăn cơm được không?”

“Được!” Hoa Thanh Vũ vừa nghe đến ăn, hai mắt bắt đầu tỏa ánh sáng, nhưng nàng vẫn nhớ đến chuyện Thổ Bao ca ca: “Nhưng mà ngài gặp Thổ Bao ca ca rồi, nhất định phải nhớ hỏi cho ta nha!”

“Đương nhiên! Ta tuyệt đối sẽ không lừa gạt nàng!”

Mạnh Hoài Cẩn kéo Hoa Thanh Vũ bước đi, trong lòng nghĩ, bắt đầu từ ngày mai nhất định phải trốn Trầm Ký Ngôn, tuyệt đối không thể gặp hắn!

[align=center]--***************-

[/align]

Nhìn thấy Hoa Thanh Vũ đạp Trầm Ký Ngôn một cước, Hình Nhạn Lai không biết nên phản ứng ra sao.

Hắn nên vui mừng vì Hoa Thanh Vũ không thích cửu Vương gia, hay là nên lo lắng cho chính mình đây?

“Cái đó.. Cửu Vương gia, ta còn có việc, đi trước một bước!”

“Ta cho ngươi đi sao.”

Hình Nhạn Lai đã bước một chân ra cửa, chỉ đành phải cứng rắn thu trở về!

“Cửu Vương gia.. Ta sai rồi..”

Hình Nhạn Lai vẻ mặt cầu xin xoay người, muốn xin lỗi chuyện mình ở sau lưng nói xấu Cửu Vương gia với Tiểu Hoa, còn chưa mở miệng chỉ thấy Cửu Vương gia khoát tay bảo hắn ngậm miệng .

Trầm Ký Ngôn cũng không nhìn Hình Nhạn Lai, chỉ nhìn phương hướng Hoa Thanh Vũ biến mất khẽ thở dài nói: “Nàng giận ta, ta đã dự đoán được, hôm nay nàng không muốn gặp ta, ta cũng không muốn bức bách nàng. Ngươi có quan hệ tốt với Mạnh Hoài Cẩn, phải giúp ta chú ý nhiều một chút mới phải.”

Hình Nhạn Lai không ngờ chuyện đó cứ trôi qua như vậy, vội vàng cao hứng đáp ứng nói: “Được.”

Lúc này Trầm Ký Ngôn mới lạnh lùng liếc mắt nhìn Hình Nhạn Lai một cái, xoay người hướng về cửa phủ Tướng quân, thời điểm bước qua Hình Nhạn Lai, hắn nhẹ nhàng nói: “Hình Thị Lang, nhớ kỹ thân phận của ngươi.”

Hình Nhạn Lai vốn đang cười đến vô tâm không phế, lập tức cứng lại, một dòng khí lạnh từ gan bàn chân lan ra toàn thân, khiến cho hắn không rét mà run.

Đúng vậy, hắn không thể quên thân phận của mình.

Bọn họ không phải bằng hữu cũng không phải huynh đệ, khi còn bé Hình Nhạn Lai là người hầu của Cửu hoàng tử, hiện tại là thần tử của Cửu Vương gia, hắn vĩnh viễn không thể tranh giành với Trầm Ký Ngôn.

Hắn và Mạnh Hoài Cẩn không giống nhau, Mạnh Hoài Cẩn tay nắm trọng binh, ngay cả hoàng đế cũng phải kiêng kị vài phần. Mà vinh quang của Hình gia nhà hắn đều do Hoàng thượng ban cho, về sau là do Cửu Vương gia ban cho, hắn sao có thể tranh giành với Trầm Ký Ngôn đây?

Hình Nhạn Lai ngơ ngác đứng ở cửa phủ Tướng quân thật lâu, đến khi sắc trời dần tối, gió đêm lạnh buốt thổi đến làm hắn đau đớn, hắn mới lặng lẽ xoay người rời đi.

[align=center].--****--.

[/align]

Từ trước đến nay bổn triều dân phong cởi mở, cho dù là nữ tử cũng sẽ không ngại ngùng biểu đạt tình cảm của mình, tỷ như tiểu thư Phan Sương Nhi con gái của Thái Phó đau khổ yêu mến công tử Diêu Cảnh Hành con trai của Thừa tướng, chuyện này vô cùng náo nhiệt mọi người trong kinh thành ai ai cũng biết.

Ngày nay hoạt động giải trí hàng ngày trong kinh thành có hai loại, loại thứ nhất là nhìn Phan Sương Nhi theo đuổi Diêu Cảnh Hành kiêu ngạo chạy khắp kinh thành, loại thứ hai chính là nhìn Phan Sương Nhi làm sao để đấu trí so dũng với tất cả các cô nương yêu mến Diêu Cảnh Hành!

Hai ngày nay nhóm dân chúng bát quái kinh thành thậm chí còn mở sòng bạc, đánh cuộc mấy ngày nữa khi tổ chức Đại Hội Bách Hoa, liệu Phan Sương Nhi có đại náo một trận ầm ĩ giống như năm ngoái hay không.

Hoa Thanh Vũ nghe kể chuyện trong Bát Tiên lâu, bản thân giống như đang được chứng kiến tận mắt quang cảnh của Đại Hội Bách Hoa năm ngoái, không nhịn được hỏi Mạnh Hoài Cẩn: “Mạnh đại công tử anh tuấn tiêu sái uy vũ bất phàm, vì sao năm ngoái Phan Sương Nhi không cho phép các cô nương khác tặng hoa cho Diêu Cảnh Hành vậy?”

“Bởi vì đây là tập tục của Đại Hội Bách Hoa, tập tục này chính là..”

Mạnh Hoài Cẩn nói đến một nửa thì bỗng nhiên dừng lại, nhưng sau đó lại không nhúc nhích nhìn vẻ mặt tò mò của Hoa Thanh Vũ.

“Sao vậy, sao ngài không nói tiếp?”

Mạnh Hoài Cẩn ha ha nở nụ cười hai tiếng, trong đầu bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ cực kỳ tà ác..

“Chi bằng lần sau hẹn hò ta sẽ mang nàng tới Đại Hội Bách Hoa, nàng sẽ biết tại sao!”

“Nhưng mà người kể chuyện nói thiệp mời của Đại Hội Bách Hoa đã phát xong rồi, không có thiệp mời thì không thể đi vào?”

“Ta là ai nào, chả lẽ một cái thiệp mời còn không giải quyết được sao?” Mạnh Hoài Cẩn cười tủm tỉm tiến đến trước mặt Hoa Thanh Vũ: “Chỉ cần nàng đồng ý một yêu cầu của ta, ta cam đoan sẽ đưa nàng tới nơi náo nhiệt đó được không?”

“Yêu cầu gì?”

“Ngày đó mỗi cô nương sẽ có một đóa hoa lụa, chỉ có thể tặng cho một công tử, nàng tặng đóa hoa kia cho ta có được không?”

Hoa Thanh Vũ suy nghĩ một chút, cảm thấy yêu cầu này cũng không có gì quá phận, lập tức không chút do dự gật đầu nói: “Được!”

“Một lời đã định?”

“Một lời đã định!”

Cô gái nhỏ, Mạnh Hoài Cẩn nghĩ, lần này nàng sẽ không trốn thoát khỏi lòng bàn tay của bản công tử đâu!

Chỉ tiếc Mạnh Hoài Cẩn vẫn chưa được năm tháng mài mòn đủ lâu, không hiểu ngàn tính vạn tính cũng không bằng số mệnh!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.