Nhưng trong đó có mười mấy mảnh thịt vụn xương gãy lại bắn vào người Đường Phi Ngư.
Con người Đường Phi Ngư giống như hoàn toàn không biết né tránh, bị đánh trúng toàn bộ.
Thịt vụn xương vỡ đều cắm vào người hắn.
Sau đó hắn lại phồng hơi, thân thể ngồi xồm giống như một con cóc lớn.
Hắn đang chờ, vẫn luôn chờ.
Chờ cái gì?
Chờ cự hiệp.
Cự hiệp vừa bay bên khỏi vách núi, hắn lập tức kêu lên quái dị, thân thể vừa căng cứng vừa run rẩy, xương vỡ thịt vụn trên người đều biến thành ám khí rít lên vù vù, mạnh mẽ uy lực bắn về phía người vừa xuất hiện.
Con người Đường tam thiếu gia giống như không bao giờ cần mang theo ám khí, hắn luôn dùng binh khí của người khác để làm ám khí.
Cao thủ Đường Phi Ngư giống như hoàn toàn không dùng tay phát ra ám khí, hắn luôn dùng thân thể mình phát ra ám khí.
Nhưng người bay lên lại không phải Phương cự hiệp, mà là Lôi Mị, Quách Đông Thần năm xưa.
Lôi Mị ra tay đánh lén Phương cự hiệp, một kích thất bại, hai kích vẫn không thành công, còn bị rơi xuống khe sâu, mắt thấy sắp phải tan xương nát thịt, lại được cự hiệp cứu, đưa nàng lên sườn núi.
Không ngờ vừa lên khỏi sườn núi lại bị tập kích bất ngờ.
Một chùm da da thịt thịt, máu máu xương xương biến thành ám khí lợi hại bắn tới.
Lúc này Lôi Mị lại đột nhiên làm một chuyện.
Nàng phát ra một kiếm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223854/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.