Khi Phương Ứng Khán ra tay với cự hiệp, tại khoảnh khắc đó, cự hiệp đã hiểu rõ tất cả.
Chuyện hôm nay, hoàn toàn là nhắm vào y.
Người mà bọn họ muốn giết là y, bọn họ muốn y chết.
Đối với cự hiệp, có lúc đã hoàn toàn chán nản, nảy sinh suy nghĩ “chết cũng không sao”, nhưng lúc này bất ngờ bị bao vây, đột nhiên bị ám toán, ngược lại đã kích thích đấu chí kiên định của y, có thể sống là tốt nhất.
Người khác muốn y chết, y ngược lại không chết.
Ai muốn lấy mạng của y, y sẽ lấy mạng đối phương.
Y chỉ dùng một chiêu đã chế ngự Phương Ứng Khán, nhưng không lập tức hạ sát thủ.
Y ngừng lại một chút, dừng lại một chút.
Y không hạ thủ được.
Y không hạ thủ được, nhưng người khác lại xuống tay được.
Người hạ thủ là “thê tử đã mất” của y.
“Âm hồn” của thê tử đã từ vách núi đối diện bay tới, trong lúc chập chờn đã đến trước mắt.
Bởi vì nàng khuất sáng bay đến, ráng chiều đầy trời, Ngũ Lý Vụ bao phủ trước sườn núi, cộng thêm máu thịt tung tóe, ánh máu chợt hiện, trong tiếng rít gào bóng côn của Mễ công công như núi, trùng trùng điệp điệp, núi cao lạnh lẽo, trong lòng ngơ ngẩn, Phương cự hiệp chỉ mơ hồ thấy người đến là Vãn Y, còn chưa nhận rõ có phải ái thê hay không.
Nhưng người đó đã ra tay, xuất ra một kiếm.
Kiếm đâm vào tim y.
Một kiếm này còn tàn nhẫn hơn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223852/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.