Đến đỉnh Thục sơn, chung quanh một khoảng mênh mang.
Trời chiều đã từ từ chìm xuống trong màu đỏ thẫm còn sót lại, đẹp đến mức giống như một động tác tay tuyệt sắc.
Phương đại hiệp đã lên tới đỉnh núi, mây mù trên núi mạnh và gấp, y chỉ cảm thấy tim đập nhanh, choáng váng một lúc. Núi sâu không thấy đáy, mây sâu không biết nơi, y đứng trong chiều tà như máu, lại phảng phất mơ hồ nhìn thấy mỹ nhân ngày trước, tình ý ngày xưa.
Sắc núi xanh xanh.
Y phải làm thế nào mới có thể gặp lại nàng?
Nàng còn sống không?
Nhưng y vẫn còn sống.
Y có thể hỏi ai? Người kia phương nào?
Hỏi núi xanh? Núi không trả lời.
Mây trắng không đáp lại.
Chiều tà một màu đỏ hỗn loạn, chỉ có những con quạ hoàng hôn và chim nhạn bay về, không có một câu đáp lại.
Thế nhân không biết cái khổ của bóng dáng đơn côi. Người khác cho rằng y đã danh lừng thiên hạ, danh thành lợi tựu, danh cao vọng trọng, danh chấn giang hồ, trong lòng thường cười vui, tự tại tự đắc, tiêu dao khuây khoả, vui vẻ vô cùng, muốn gì có đó, muốn gì được nấy, nhưng bọn họ làm sao biết cái khổ của chim nhạn rời bầy? Nào biết được bi thương mất bạn đèn trơ?
Núi tàn mộng thật, trời chiều hùng vĩ, một thanh Kim Hồng thoáng đã mòn; tài hoa bộc lộ, hùng tâm vạn trượng, hồng nhan chưa già ân đã tuyệt. Đền một khúc Ai Giang Nam, để tiếng bi thương hát đến già; ca một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/3223838/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.