Y chỉ liếc nàng một cái, liền nói:
- Đáng tiếc.
Y chỉ nói hai chữ này, không nói tiếp nữa.
Lôi Mị không nhịn được hỏi:
- Đáng tiếc cái gì? Ngài nói ta đáng tiếc? Hay là chính ngài cảm thấy đáng tiếc?
Phương cự hiệp đáp:
- Ta thấy đáng tiếc cho cô.
Lôi Mị càng ngạc nhiên:
- Ta có gì đáng tiếc?
Cự hiệp nói từng chữ từng câu:
- Trong số nữ nhân giang hồ mà ta từng gặp, cô là một trong hai người có tư chất tốt nhất, nhạy bén nhất, cũng thông minh phi phàm nhất. Nhưng cô lại tùy ý làm bậy, giống như tự hủy hoại mình, chẳng phải đáng tiếc sao.
Lôi Mị ngẩn ra một lúc, mới không kìm được hỏi:
- Một người khác là ai? Ta tốt hơn hay cô ấy tốt hơn? Ta mạnh hơn hay cô ấy mạnh hơn? Ta có biết cô ấy không?
Cự hiệp khẽ mỉm cười, trong mắt có vẻ thương tiếc:
- Võ công của cô ấy thua kém cô, nhưng cô lại không bình tĩnh bằng cô ấy.
Sau đó quay sang Phương Ứng Khán nói:
- Viên Hạo Ân bị đánh trọng thương, sự xấu hổ và giận dữ đều phát tiết lên người Kiều Ngọc Phượng. Y mắng chửi cô ấy, sỉ nhục cô ấy, đánh đập cô ấy, tổn thương cô ấy, vứt bỏ cô ấy, không thèm nghe cô ấy khóc lóc giải thích. Kiều Ngọc Phượng biết Viên Hạo Ân đã ghét bỏ cô ấy vì không còn trong sạch, đành ôm đau thương trở lại nhà mẹ. Anh trai cô ấy là Kiều Toàn Đông cũng bi phẫn như điên, chạy đến lý luận với Viên Hạo Ân, trách hắn tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/129215/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.