Chợt nghe có tiếng vỗ tay.
Có người vừa vỗ tay vừa đi đến gần, vẻ mặt ôn hòa cười nói:
- Cảm ơn, đa tạ, thật cảm tạ!
Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy người này lại nhíu mày:
- Ngụy quân tử!
Đó là một người mập mạp.
Một người mập mạp nở nụ cười như lượm lấy được.
Dáng vẻ của hắn mày thanh mắt tú, hơn nữa còn tươi cười hớn hở, khiến người ta vừa nhìn đã dễ sinh thiện cảm.
Một người thân thiết ôn hoà như vậy, chẳng biết vì sao Ôn Nhâm Bình vừa nhìn thấy lại muốn mắng chửi hắn.
Hắn dường như cũng không tức giận.
Lôi Du Cầu bất giác đồng tình với người này.
Ôn Tử Bình lại nói:
- Ngươi cảm ơn cái gì, chúng ta không có khen ngươi!
Người mập mạp trước tiên vái cự hiệp, cười hì hì nói:
- Các người cho rằng bụng lớn thì dễ nhìn, ta đương nhiên giơ tay tán thành, còn giơ chân phụ họa. Các người xem, ta luôn có một cái bụng bự, giống như mang thai mười tháng, chướng mắt cản trở. Hôm nay các người nói như vậy, ta đây không tự ti nữa, ngay cả đi đường cũng có hào quang. Ta là người đứng mũi chịu sào, giữ bụng không bỏ, các người nói như vậy giống như đang khen ta, ta làm sao có thể không cảm tạ các người từ đáy lòng.
Cự hiệp đáp lễ, nói:
- Nói cũng phải. Ta thật sự cũng không thích người bụng ốm o, gầy còm, giống như gặp phải năm hạn mất mùa, khó coi chết đi được. Càng không thích bản thân mình đã có cái bụng như ong vò vẽ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/129205/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.