Người khác không nghe rõ, nhưng vị đại hiệp trong đại hiệp này… hoặc chúng ta có thể gọi là “cự hiệp”… lại dường như nghe được rõ ràng.
- Đừng bất phục!
Y ôn hòa nói:
- Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, đúng không?
Mặt Ôn Nhâm Bình nóng lên, vội biện bạch:
- Không phải ta không phục, chỉ là ta cảm thấy bất bình cho ngài.
Cự hiệp lại không hiểu:
- Hả?
Mặt Ôn Nhâm Bình đỏ lên, giống như chim ưng nhìn chăm chú vào cự hiệp, nói:
- Ngài vốn là thiên hạ vô địch, nửa đời trước huy hoàng ly kỳ, nhiều màu nhiều sắc, hiện nay cần gì phải tự khốn tự khổ, tự đày đọa mình như vậy.
Cự hiệp họ Phương mỉm cười nói:
- Khổ à? Ta không khổ, sống như vậy mới thoải mái. Đánh đánh giết giết, thành tựu dựng lên từ thi thể người khác, có tặng ta cũng không cần. Danh dự kiếm được từ gió tanh mưa máu, ta đã sớm chán ngán rồi. Lúc nhàn rỗi nhìn mây bay, không muốn tranh với đời; trong bận rộn tranh thủ lúc rảnh rang, tự tìm vui vẻ… như vậy không phải rất thoải mái sao?
Ôn Nhâm Bình nghe được những lời an nhàn đạm bạc này, lại bị sự thoải mái tự tại kia khiến cho hơi lúng túng:
- Ngài có võ công tuyệt đỉnh, là một nhân tài, sao không cống hiến cho quốc gia? Sao không dùng công trạng để lưu danh vạn thế? Không làm quân vương bình thiên hạ lấy giang sơn ngàn dặm?
Phương Cự Hiệp nhướng mày:
- Thế nào là cống hiến cho quốc gia? Nếu muốn diệt kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-luan-anh-hung/129202/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.