Tần Vô Nghi nhìn Lý Tiên đang điều tức, do dự một lát, cuối cùng vẫn lùi lại một khoảng cách.
Nhưng hắn không hoàn toàn rời đi, mà lảng vảng xung quanh, thanh trừng từng con yêu ngư, tránh cho những yêu ngư này không biết sống chết mà quấy rầy Lý Tiên.
Đương nhiên, hổ chết uy còn đó.
Huống hồ Lý Tiên còn chưa chết.
Yêu ngư bình thường dù có xông lên e rằng cũng chẳng làm gì được hắn.
Nhưng không chỉ có yêu ngư bình thường, mà còn có đại yêu sánh ngang Đạo Cơ.
Nếu lúc này lại có một đại yêu xuất hiện, với trạng thái hiện tại của Lý Tiên, chưa chắc đã đối phó được.
“Về lý thuyết, chúng ta là đối thủ cạnh tranh, ngươi chết rồi, trên Chu Chiếu Phong sẽ không còn ai có thể được coi là đối thủ của ta, ta trong mười mấy năm tới sẽ vững vàng ngồi trên ngôi vị thứ nhất, hưởng thụ tài nguyên phong phú của nội môn đệ nhất nhân…”
Tần Vô Nghi lẩm bẩm.
“Nhưng…”
Hắn xuyên qua màn sương mù, nhìn về phía bóng người cách đó trăm mét.
Thiên kiêu tông môn nghịch phạt nhập đạo!
Thiên kiêu như vậy chỉ cần không chết yểu giữa đường, từng bước trưởng thành, đừng nói là đệ tử hạch tâm, chân truyền…
Tuyệt đối không phải là điểm cuối của hắn!
Nếu một thiên kiêu như vậy chết đi, e rằng quá đáng tiếc.
Cũng là tổn thất của tông môn.
Đương nhiên…
“Một thiên kiêu tông môn mà ta tận mắt chứng kiến nghịch phạt nhập đạo ra đời, một nhân vật tuyệt thế vượt xa nhận thức và tưởng tượng của ta… Ta thực sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vo-dich-c/5075244/chuong-128.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.