Sau khi Sở Vi Diệp rời khỏi, Di Ninh đứng thừ một chỗ, ánh mắt nàng hướng về phía hoa viên nhìn thật lâu vào thứ gì đó. Dáng người cao gầy, một tay chấp phía sau càng gợi lên vẻ cô độc của nàng. Có phải nàng đang nghĩ về Sở Vi Diệp. Nàng phải không cũng thấy mình quá đáng. Nàng nhớ lại gương mặt giận dữ lúc nãy của Sở Vi Diệp, nàng ấy có lẽ sắp phát khóc. Ánh mắt trời cũng dần lặn xuống nhường chỗ cho hoàng hôn. Mâm cơm trên bàn cũng dần nguội lạnh, không khí lạnh lẽo như dần bóp ngạt lấy nơi này. Di Ninh nhìn bàn ăn mà thở dài, nàng cũng không có tâm trạng để dùng bữa.
Dù sao thì Di Ninh cũng là đang ở Sở quốc, nàng cũng nên nhường nhịn Sở Vi Diệp một chút. Nếu không có Sở Vi Diệp, nàng muốn tiến cung cũng là một điều khó khăn. Nghĩ vậy Di Ninh đành hạ mình tìm Sở Vi Diệp xin lỗi.
Trời cũng đã tối, nàng lẻn vào cửa sổ của Khôn Vi cung mà leo vào. Giờ này chắc Sở Vi Diệp cũng đã ngủ. Bước đi của Di Ninh rất nhẹ nhàng, người kia không thể nào phát giác có người xâm nhập. Di Ninh tiến lại gần giường của nàng, nói lẩm bẩm vài chữ: "Chuyện lúc chiều ta xin lỗi". Sở Vi Diệp thực ra vẫn chưa vào giấc nghe thấy giọng nói của người đó liền mở mắt, bật người dậy lớn tiếng với Di Ninh.
"Người đến đây làm gì, còn không mau đi khỏi.". Sở Vi Diệp trừng mắt với nàng.
"Ta đến để xin lỗi". Di Ninh gục mặt xuống hối lỗi.
Nàng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vi-nguoi-ma-tich-mich/1659717/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.