Cả đoàn đi được một lúc thì Di Ninh mở lời hỏi: “Ngươi có lại đói nữa không?”. Sở Vi Diệp nghe vậy cảm thấy có chút xấu hổ, làm như nàng là bao tử không đáy vậy. Nhưng dù gì sau trận hoảng loạn lúc nãy nàng tốn không ít calo để mà lo sợ. Sở Vi Diệp không vì vậy mà trả lời thật lòng.
“Ta vừa mới ăn lúc nãy, ngươi tưởng ta là bao tử không đáy sao?”. Sở Vi Diệp bĩu môi huýt vào bụng người kia.
“Nhưng bọn ta đói rồi.”. Di Ninh nói xong ra lệnh cho đoàn người phía sau ghé vào một quán ăn bên đường.
Bọn họ ai nấy đều dùng cơm của mình chỉ riêng Sở Vi Diệp chỉ vì sĩ diện mà ngồi nhìn bọn họ. Thỉnh thoảng nàng liếc sang Di Ninh, lần này bắt gặp được ánh mắt Di Ninh cũng đang nhìn mình.
“Muốn ăn thì cứ việc ăn, việc gì phải làm như thế”. Di Ninh vẫn điềm đạm dùng cơm mặc Sở Vi Diệp có muốn ăn hay không.
Sở Vi Diệp lần này bị người ta bắt trúng tim đen nhưng nàng không màng sĩ diện nữa mà cầm đũa dùng cơm. Mặc kệ ăn trước cái đã, chuyện lúc nãy đã tiêu tốn hết gạo cơm của nàng rồi, không ăn lát nữa lại đói mất. Di Ninh thấy Sở Vi Diệp bắt đầu dùng cơm có chút mỉm cười, nữ nhân này lại thích rườm rà như thế. Không biết Sở Vi Diệp đã và sẽ làm gì để trả ơn Di Ninh nhưng hiện tại chỉ thấy Di Ninh lại tốn kém thêm một phần nữa. . ngôn tình ngược
Bọn họ lại lên đường, phía trước chính là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vi-nguoi-ma-tich-mich/1659713/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.