Tập Vi Lương chui vào trong ổ chăn, Lâm Thiển Hạ muốn tiến vào dụi dụi trong vòng tay mong nhớ đã lâu, lại vì bụng mình quá lớn động tác không tiện.
Tập Vi Lương nhanh tay dịu dàng cô kéo vào trong ngực mình, đôi bàn tay to không dám dùng sức quá mức, chỉ sợ làm thương tổn cô và bé con.
Anh nhẹ nhàng tới gần bên tai Lâm Thiển Hạ, thấp giọng nỉ non: "Vợ, thực xin lỗi......" Có lẽ ngàn vàn lời, cuối cùng chỉ có thể thành ba chữ vô lực này.
Lâm Thiển Hạ ngoan ngoãn ở trong thành trì của Tập Vi Lương bảo vệ cô, giữ im lặng. Không muốn nhớ lại thời gian qua, cô không phải không oán anh, nhưng cô từ đầu tới cuối đều cảm thấy, đều là cô tự làm tự chịu, đầu sỏ gây ra căn bản là chính cô! Cô cũng hiểu được, cô làm thương tổn anh rất sâu.
Cảm giác được đầu mình ướt át, Lâm Thiển Hạ biết, là người đàn ông của cô khóc......
Lâm Thiển Hạ lau khô nước mắt trên mặt mình sau đó ngẩng đầu nhỏ, trong dự liệu nhìn vào trong đôi mắt đen sâu thẳm như biển.
Cô vươn đôi tay vì mang thai mà hơi phù, nhẹ nhàng lau nước mắt đọng trên khuôn mặt tuấn tú.
Không sao không sao, tất cả đều đã qua. Cô chỉ cần biết anh yêu mình,và mình cũng yêu anh là đủ.
"Vi Lương anh sờ đi, anh sờ bé con, cùng con trò chuyện......" Lâm Thiển Hạ vì xoa dịu không khí, đã cầm lấy bàn tay lớn của Tập Vi Lương để ở phía sau đặt lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vi-luong/3266022/chuong-75.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.