Dù Tập Vi Lương hết lời nan nỉ, Lâm Thiển Hạ vẫn khăng khăng muốn chuyển về trường, còn anh chỉ có thể trơ mắt nhìn cô rời xa mình.
Sáng sớm ngày hôm sau, Ngụy Lễ Quần và Tiều Thiện Huyên cùng nhìn Tập Vi Lương. Thấy anh râu mọc lấm tấm, lqd cả đêm không ngủ mắt vằn vện tia máu, đôi mắt đen nhánh không còn bình thản như trước kia nữa, mà tràn ngập đau khổ và đấu tranh.
Tập Vi Lương mở cửa thấy hai người họ, không nói một câu, đi thẳng về phía sofa tiếp tục hút thuốc.
Phòng khách rộng rãi khói cuồn cuộn khắp phòng, có thể thấy cả buổi tối hôm qua anh hút rất nhiều thuốc. Bàn đá cẩm thạch bên cạnh còn mấy vỏ chai rượu nằm lộn xộn trên mặt đất.
Nhìn Tập Vi Lương đau khổ như không muốn sống nữa, Ngụy Lễ Quần không hề dễ chịu, trong bụng Tiều Thiện Huyên cũng không có tư vị. Mặc dù, Lâm Thiển Hạ đã đi như mong muốn của cô.
Ba người không ai nói chuyện.
Dài đằng đẵng như một thế kỷ trôi qua.
Tập Vi Lương khẽ mở môi mỏng, giọng nói khàn khàn như một ông lão nhín mươi tuổi. "Cậu có thuốc không? Mình hút hết rồi." Anh nói với Ngụy Lễ Quần.
Ngụy Lễ Quần cuối cùng không nhịn được nữa, anh nhào tới tóm cổ áo Tập Vi Lương kéo mạnh, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nghiến răng nghiến lợi nói: "Tập Vi Lương, cậu con mẹ nó từ lúc nào trở nên yếu đuối như vậy!"
Tập Vi Lương sửng sốt một lúc lâu. Đôi mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vi-luong/3265992/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.