Nghe Lâm Thiển Hạ khóc lóc kể lể, Tập Vi Lương chỉ có thể phiền muộn đi tới đi lui trong phòng khách.
Vi Lương, ở cùng với anh thực sự quá mệt mỏi!
Cô ở cùng anh lại cảm thấy mệt mỏi?!
Anh toàn tâm toàn ý, dùng hết sức mình đối xử tốt với cô, vậy mà cô lại cảm thấy rất mệt mỏi??!!
Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau mà cô nói???
Nếu không phải bởi vì cô không nghe lời anh dặn, anh cũng sẽ không bao giờ nhốt cô lại như thế.
"Em… em muốn trở về trường học." Lâm Thiển Hạ cũng không chờ Tập Vi Lương kịp phản ứng, liền đứng dậy muốn rời đi.
"Đừng!" Tập Vi Lương liền theo bản năng đưa tay ra kéo cô lại, nhưng không ngờ lại bị Ngụy Lễ Quần ngăn cản.
Anh nhíu mày nhìn Ngụy Lễ Quần, chỉ thấy sau con ngươi nâu đen mà anh đã rất quen thuộc hiện lên mộ tia sáng chân thành.
Đúng, hai người bọn họ quen nhau đã hơn hai mươi mấy năm, ánh mắt của Ngụy Lễ Quần làm sao mà Tập Vi Lương lại không hiểu.
Ngụy Lễ Quần âm thầm nói cho anh biết, tin tưởng tôi, tôi sẽ không bao giờ hại cậu.
Tập Vi Lương cho tới tận bây giờ vẫn chưa từng nghi ngờ Ngụy Lễ Quần, cho nên anh lựa chọn tin tưởng. Anh cứ như vậy đứng thẳng giữa phòng khách, trơ mắt nhìn Lâm Thiển Hạ vừa lau nước mắt vừa đi lướt qua bên cạnh, trơ mắt nhìn một bóng dáng không hề lưu luyến biến mất ngay trước mắt…
Sau khi Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-vi-luong/3265965/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.