Sáng hôm sau, Triệu Dương vừa thức giấc đã viết thư gửi về Nam Huyền và thông báo cho đám người thái úy biết về mầm mống dịch bệnh, bảo bọn họ cần trọng hành động, kẻo rước họa vào thân, ảnh hưởng tính mạng.
Ánh dương vàng ngoài cửa sổ khẽ rọi xuống mặt chữ xinh xắn, tuy trông mềm mại nhu hòa, nhưng đường nét kiên định, sắc xảo ngược lại có thừa. Triệu Dương giương đôi mắt hạnh sáng rỡ nhìn ra ngoài cửa số, hàng mi cong vút hơi rũ xuống.
Khoảnh khắc giao mùa giữa hạ và thu trông thật đẹp, đất trời chuyển giao, dung hòa một thể. Quả thật khiến lòng người vương vấn. Nắng hạ từng tô điểm một khoảng trời xanh, nay lại nhẹ nhàng đến trầm tĩnh. Không khỏi mang lại xúc cảm vừa hoài niệm vừa lưu luyến.
Triệu Dương cụp mắt, y hiển nhiên có chút nhớ nhà...
Môi y vừa bĩu nhẹ một chút, hai mắt xinh đẹp đã bị một bàn tay che lấy. Thanh âm thân thuộc của hắn vang lên :
"Nói cho ta biết, vì sao lại rầu rĩ?"
Triệu Dương được quan tâm, không khỏi sinh ra cảm xúc muốn nhõng nhẽo, y bĩu môi, hai má phấn nộn tưởng chừng đã chảy dài xuống : "Ngươi không biết đâu, rất nhiều là đằng khác."
Đoạn Trường Kiệt biết rõ ràng y đang làm nũng, vì thế trái tim hắn liền tan chảy không kiểm soát, hắn cười cười, cất giọng trầm thấp, nghe trong đó còn có một chút yêu chiều : "Hửm? Điện Hạ nhỏ, đừng buồn nữa nha, ta cùng ngươi đi ăn bánh bao."
Triệu Dương đang nhõng nhẽo, nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3651635/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.