Người đàn bà nọ quỳ rạp dưới đất, bả vai không ngừng run rấy, hàm răng va đập cầm cập, mắt trợn lớn. Biểu lộ như kinh hỉ tột cùng. Triệu Dương nhìn nhìn ngó ngó, đến mức trong lòng hoài nghi. Bọn họ cũng chưa làm gì quá đáng, tại sao lại sợ đến mức này?
Bất quá, tiếng khóc lóc vẫn vang lên đều đặn : "Yết Lưu, làm ơn mà, làm ơn đừng giết ta mà."
!!!
Triệu Dương và hắn nhìn nhau, trong lòng đã sớm có đáp án. Người này chắc chắn là Uyển phi, nhưng có lẽ đã trải qua một cú sốc rất lớn, vì thế mới sinh ra ám ảnh cho đến tận bây giờ
Y thở hắt ra, nhẹ nhàng ngồi xuống, cất giọng chậm rãi, ôn tồn như muốn xoa dịu : "Ngươi hãy bình tĩnh, nhìn kĩ đi, ta không phải Yết Lưu, ta không phải người xấu."
Lời nói này hoàn toàn có ý an ủi, thành công khiến Uyển phi từ từ bình ổn, bà ta giương mắt nhìn y, mấp máy những lời vô hồn : "Không phải Yết Lưu..không phải Yết Lưu..."
Triệu Dương gật đầu : "Ừm, ta không phải. Ngươi đừng sợ."
Đoạn Trường Kiệt nhìn tấm lưng xinh đẹp của y, cánh môi mỏng bạc cong lên một nụ cười. Người này tuy rằng có đôi lúc bướng bỉnh, kiêu ngạo, nhưng rõ ràng tấm lòng rất tốt, luôn hành động vì lẽ phải.
Nhưng y dùng âm giọng nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với người khác, hắn lại có chút không vui.
Tuy trong lòng khó chịu cực kì, nhưng hắn mặc nhiên vẫn im lìm. Uyển phi sớm đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3651630/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.