Chương trước
Chương sau
Đoạn Trường Kiệt mạnh mẽ nắm tay y, cùng nhau chạy đi trước ánh mắt khó tả của thái úy Đỗ Lâm.

Trong ánh nắng rực rỡ, tia sáng hắt lên vạt áo làm màu sắc trang phục thêm kiêu sa tráng lệ. Tô điểm cho hai bóng hình tựa như hòa lên một, đẹp đến tuyệt thế.

Hắn cột tóc đuôi ngựa, mái tóc đen dày tung bay trong gió ấm, vô tình khắc hoạ nơi trái tim y một bóng hình mạnh mẽ của ngày hạ chói chan.

Triệu Dương mặc y phục có tay áo rộng màu đỏ, nổi bật trên làn da trắng hồng không tì vết, đẹp đến áng vân trên trời cũng phải thẹn thùng.

Lý Tử Đàm ngoáy đầu nhìn hai người một lớn một nhỏ nắm tay nhau chạy đi, cậu muốn lên tiếng ngăn cản, song lại bị cái lắc đầu của Tuệ Thiên Hương làm cho đình trệ.

Hai người từ nắm tay đến sóng vai song song bước đi. Triệu Dương đứng dưới ánh nắng chói chan, nhíu mày vì cái nắng làm rát da rát thịt. Bỗng, từ đâu trên đầu y xuất hiện một chiếc nón hình tròn, vải lụa phất phơ.

Y ngơ ngác nhìn hắn, chỉ thấy hắn cười cười. Triệu Dương cũng không nói gì, miễn sao che nắng là được.

Đi đi một hồi, y thấy trước mắt là phố chợ phồn thịnh tấp nập, vải lụa trên các mái nhà phấp phới trong gió. Cái nắng hạ vốn gay gắt, nay lại trở nên dịu nhẹ một chút. Triệu Dương tròn mặt nhìn bảng hiệu của từng của hàng, tiệm may vá, ăn uống hay khách điếm đều có đủ.

Người người nhà nhà tấp nập, không khí hồ hởi nô nức lạ thường. Trên đường tiếng rao buôn bán đan xen, còn có mấy đứa nhóc nghịch ngợm chơi trò đuổi bắt.

Triệu Dương vốn không nghĩ, trên đất Trung Sơn lại có một nơi náo nhiệt đông đúc như thế này.

Rất nhanh, tiếng rao kẹo hồ lô làm y thích thú. Tầm mắt y đặt ở chỗ một cậu bé tầm mười tuổi, da thịt tròn trịa trắng trẻo, nó cầm trên tay khoảng mười cây hồ lô đỏ chót, hương thơm kẹo ngọt quyện trong không khí. Thành công đến được chỗ của y.

Cậu nhóc má mềm trước mắt nhìn thấy hắn, nó cười tươi, nhảy cẫng lên vui mừng vẫy tay : "Aaa, Đoạn ca ca, lâu rồi không gặp huynh."

Đoạn Trường Kiệt cũng cười, rất thoải mái nói chuyện với nhóc tì : "A Tiếu, lâu rồi không gặp, nhóc ú hơn nhiều rồi nha."

Tên nhóc được gọi là A Tiếu đột nhiệt phồng má chu môi : "Aaa, huynh xấu tính, lâu rồi không gặp trông huynh vừa đen vừa xấu."

Hắn đen mặt bất động, trong lòng cười khổ.

Trái lại Triệu Dương lại phì cười cười khoái chí, bật ngón cái triệu like cho cậu nhóc. Cũng thầm mắng hắn rảnh rỗi đi trêu ghẹo con nít.

A Tiếu lúc này mới nhìn sang y, lập tức nó đỏ mặt tía tai, giọng run run ngợi khen : "Oa, vị nam nhân này thật đẹp nha~"

Nó mang thân hình ú ú, chạy bẹp bẹp đến trước mặt y, tròn mắt chiêm ngưỡng dung nhan tuyệt mỹ. Đoạn Trường Kiệt khó chịu nhíu mày, bàn tay to lớn đẩy đầu nhóc ra, mắng mỏ : "Nhóc con háo sắc, không mau chuyên tâm bán buôn đi."



A Tiếu chu môi bất bình : "A, huynh lại xấu tính nữa, vị nam nhân xinh đẹp đây cũng đâu phải ý trung nhân của huynh. Huynh giận cái gì chứ?"

Cả hai nghe được câu này, không hẹn mà cùng lúc ho khan.

A Tiếu : "???"

Triệu Dương cười khổ móc túi tiền bên hông, số tiền này hoàn toàn là của y mang theo trong chuyến hành trình sang Trung Sơn, nay đã hoàn về tay chủ. Y có thể thoái mái tiêu xài.

Y cúi người, nhìn đống kẹo hồ lô, rồi nói với nhóc béo : "A Tiếu, ta muốn mua hai cái, lấy cho ta được chứ?"

Tất nhiên Tiếu Tiếu không từ chối, cười toe toét lấy cho y, nó nhận lại mấy đồng xu rồi cất vô túi. Vui vẻ tung tăng tiếp tục buôn bán.

Triệu Dương nhìn theo nhóc con, môi cong thành một vòng cung tuyệt đẹp. Đoạn Trường Kiệt nhìn nụ cười dịu dàng của y, xùy một tiếng ghen tị, song hắn hỏi một câu bâng quơ : "Ngươi thích con nít lắm sao?"

Triệu Dương trả lời ngay : "Ừm, tuy có hơi quậy phá, nhưng chẳng phải rất dễ thương hay sao?"

Đoạn Trường Kiệt xùy một tiếng, trong lòng thầm nghĩ : cũng chẳng dễ thương bằng ngươi.

"Hừ... dễ ghét thì có."

Triệu Dương liếc xéo hắn, thầm mắng hắn là thanh niên ấu trĩ thích so đo.

Cả hai ăn hết kẹo hồ lô, hương vị ngọt ngào còn lưu trên môi lưỡi. Sau đó lại đi một vòng quanh khu chợ náo nhiệt. Hắn và y bắt gặp một đám nhóc mặt mũi trắng trẻo tròn trịa đang chơi bịt mắt bắt dê.

Triệu Dương không khỏi hoài niệm, ngày nhỏ y đã từng cùng huynh đệ tỷ muội đuổi bắt nhau trong hoàng cung. Đến mức mặt mũi lấm lem bị phụ hoàng la mắng.

Một bé gái trong đó nhìn thấy y, rất thân thiện mà cười toe toét chạy đến, ngây ngô rủ rê : "A, ca ca xinh đẹp, huynh có muốn chơi cùng với tụi ta không?"

Triệu Dương hơi ngẩn người, quay đầu nhìn sang hắn. Thấy hắn gật đầu, y đồng ý với cô bé : "Được, cả vị ca ca này luôn nhé?" Nói đoạn, y chỉ tay về phía hắn.

Cô bé tất nhiên đồng thuận, gật đầu vui vẻ. Một đứa trong đám nhóc cũng lên tiếng : "Vậy hai huynh oẳn tù tì đi, ai thua phải đi bắt nhé."

...

Kết quả đã rõ, hắn thua.



Trong lúc y đang cố tìm đặc điểm nhận dạng trên người các em nhỏ, để nếu y có xui xẻo phải đi bắt cũng có thể đoán ra tên. Thì hắn lại đang xì xầm to nhỏ với một cậu nhóc. Y hiếu kỳ, hỏi hắn : "Này, chuyện gì đó?"

Đoạn Trường Kiệt như có tật giật mình, ho khan hai tiếng : "A, có gì đâu chứ."

Triệu Dương liếc xéo hắn. Trên tai y cầm tấm vải đen, đi đến cột chặt hai mắt hắn, siết đến mức khiến hắn la oai oái mới thôi.

Trường Kiệt cười khổ, sau đó ai nấy vào vị trí, bắt đầu cuộc chơi. Hắn bước một vài bước, lỗ tai lắng nghe từng động tĩnh, đám nhóc liên tục kêu tiếng 'be be' dẫn dụ hắn. Nhưng căn bản mục tiêu của Đoạn Trường Kiệt không phải tụi nhóc.

Triệu Dương thấy hắn đi về phía mình, không nhanh không chậm vận khinh công, định che tiếng bước chân mà bước đi. Ngờ đâu, phía sau lưng y xuất hiện bàn tay của một cậu nhóc, nó dùng hết sức bình sinh, đẩy y một cái thật mạnh, khiến y ngã ra, vừa vặn đáp vào vòng tay của hắn.

Triệu Dương : "!!!"

Y lúc này mới đen mặt nhận ra, tên đần độn này và cậu nhóc lúc đó xì xầm to nhỏ chuyện gì.

Đoạn Trường Kiệt cười xấu xa, đưa tay sờ soạn khắp người y : "Ai đây nhỉ, để ta đoán xem."

Bàn tay hắn lần mò từ tấm lưng thon gọn, đến vòng eo tinh tế nhỏ nhắn, đã vậy còn cầm thú nhéo nhéo hai cái. Triệu Dương đỏ mặt bặm môi, nơi được chạm qua đều bắt đầu run rẩy.

Bàn tay to lớn rắn rỏi mò sâu xuống, trực tiếp chạm vào mông y. Triệu Dương giật nảy, đánh vào vai hắn cái bép. Nếu không phải sợ tụi nhỏ mất vui, y chắc chắn sẽ xé xác hắn ngay tại chỗ, sau đó băm băm băm thật nhuyễn rồi quăng cho cá ăn.

Đoạn Trường Kiệt xấu xa nhếch miệng, rời tay khỏi mông mềm, hắn mò lên mặt y, nhéo nhéo má xinh. Triệu Dương mặt đỏ như tôm luộc, gắng sức dằn xuống ham muốn giết người.

Hắn biết còn giỡn nữa sẽ có án mạng, vì thế cánh môi thanh lãnh bật ra cái tên : "Ta đoán ra rồi, ngươi là Triệu Dương."

Sau đó, hắn gỡ tấm vải che mắt ra, trực tiếp nhìn thấy đôi mắt như muốn xuyên thấu hắn của y. Đoạn Trường Kiệt túa mồ hôi lạnh, rợn tóc gáy.

Tấm vải đen lần này chuyển sang che mắt của y, hắn thoắt cái trở thành chú dê con tinh nghịch. Suốt cả quá trình, y chỉ rượt đuổi mỗi mình hắn, hai người phi như tên bay, đuổi nhau dưới đất rồi lại lên nóc nhà. Đám nhóc há hốc mồm nhìn trân trân, không biết nói gì hơn.

Đoạn Trường Kiệt thấy tình hình không ổn, bèn chịu thua đứng yên. Nào ngờ Triệu Dương không để ý, một lần nữa rơi vào lồng ngực của hắn. Y lập tức giật nảy như cá gặp nước sôi, sau đó không nhân nhượng nhéo hai má hắn, điên cuồng nhào nặn để trút giận.

Đoạn Trường Kiệt cười khổ, mặc người cấu xé, đánh đấm tùy thích.

Chẳng biết qua bao lâu, y và hắn giã từ đám nhóc, xoay người rời đi. Tiếp tục đi ngao du sơn ngoạn.

...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.