Bên ngoài hang động, gió sương luẩn quẩn, lạnh thấu buốt xương. Một người bị thương như Đỗ Lâm chắc chắn không chịu nổi, y cùng cô vát ông ấy lên kiệu, đắp vải lên người để giữ ấm.
Triệu Dương dù mạnh miệng, nhưng thật lòng vẫn muốn đợi hắn. Y một mình ngồi ở nơi khuất gió, vừa vặn vẫn có thể quan sát cửa hang. Im lặng thẩn thờ, tựa như suy tư, tựa như giận dỗi.
Thẩm Vân Uyên bước ra khỏi kiệu, xa lạ nhìn y. Cô bước tới, ngồi xuống bên cạnh : "Cô nương, đêm đến lạnh lẽo, ngươi vẫn nên vào kiệu thì hơn."
Triệu Dương lạnh nhạt liếc mắt, giọng nói vô vị phũ nhận : "Ta là nam nhân."
Thẩm Vân Uyên : "..."
Vẻ mặt cô nàng sốc đến không còn từ nào diễn tả. Ha, là nam tử thật sao. Thiếu nữ như được mở mang đầu óc, vô thức nhìn y nhiều hơn. Khoan đã, nếu y là nam nhân, chẳng lẽ... Đoạn Trường Kiệt hắn là...
Càng nghĩ, cô càng chấn động. Liếc mắt một cái Thẩm Vân Uyên đã đinh ninh hai người họ là một đôi. Nhìn nhau thâm tình trầm luyến như vậy, chẳng lẽ là cô nhầm lẫn hay sao?
Nghĩ nhiều càng túng quẫn, thiếu nữ quyết định để sang một bên. Cảm thấy tốt nhất vẫn nên giải thích một số chuyện với người trước mặt, cô nói :
"Thật ra, ta và Đoạn ca gặp nhau từ..."
Không để y nói hết, y ngắt lời : "Không cần nói." Triệu Dương tất nhiên muốn biết, nhưng y càng muốn được nghe từ chính miệng của hắn hơn. Những lời này,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-va-my-nhan-tram-deu-muon-/3646945/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.