Tháng 9 là mùa khai giảng, trước cổng một trường đại học ở Bắc Kinh, một chiếc xe cửa kính đen đậm chạy vào, lao thẳng tới tận dưới tòa nhà văn phòng của hiệu trưởng mới dừng lại. Hiệu trưởng Ngụy đã đứng chờ dưới tòa nhà từ lâu, không đợi tài xế xuống xe, ông nhảy tót lên mở cửa sau xe, người đàn ông bên trong gật đầu rồi vươn tay ra hiệu, hiệu trưởng Ngụy vội vàng nắm cánh tay ông giúp ông bước xuống. Bên kia xe, một thanh niên trẻ tuổi cao gầy, đeo kính, tay cầm một cây gậy chống xuống.
Hiệu trưởng Ngụy ngăn người thanh niên không cho đưa gậy chống, nói nồng nhiệt: "Học trò sẽ phục vụ thầy, hôm nay em sẽ đỡ thầy."
Ninh Gia Tề giờ đây đã tóc bạc trắng, chỉ còn phía sau gáy là vài sợi tóc đen lẻ tẻ, tóc ông chải ngược ra sau, lộ ra trán nhẵn không nhăn nheo, mí mắt sụp xuống trông có vẻ lờ đờ, nhưng nhìn vào mắt ông lại thoáng thấy ánh mắt tinh anh, như thoáng hiện lại vẻ mưu mô sâu xa ngày xưa.
Ông được hiệu trưởng Ngụy đỡ vào ghế ngồi trong văn phòng, nói thẳng vào vấn đề: "Cậu khỏi phải khách khí, hôm nay tôi chỉ đến để đưa người thôi."
Hiệu trưởng Ngụy vội nói không dám không dám, bưng trà nước đặt trước tay ông Ninh, mới nói: "Thầy từ Tây An lặn lội đường xa mệt nhọc, em đã sắp xếp khách sạn nghỉ ngơi, đồ ăn cũng đã chuẩn bị sẵn, mong thầy cho học trò cơ hội báo hiếu."
Ông Ninh vẫy tay: "Cậu khỏi phải làm thế, người đi trà nguội, từ khi lui về ẩn dật, tôi ít gặp người, giờ không còn quen mấy ai ở Bắc Kinh nữa."
Hiệu trưởng Ngụy lại vội xua tay nói không dám.
Ông Ninh không để ý đến ông nữa, vẫy tay gọi người thanh niên lại gần, cho đến khi anh ta cúi đầu đứng bên cạnh, ông mới nói: "Ba bảo ở nhà rồi, giờ con đã lớn, lại đi học trường ngày xưa của ba mình, ba không có gì phải lo."
Ông quay sang hiệu trưởng Ngụy: "Như cậu cũng biết, tôi gần 60 tuổi mới có đứa con này, mẹ nó quá chiều nó, nhất định bắt tôi tự mình đi chuyến này, tôi đành phải ra mặt, đứa trẻ này không ra gì, mong cậu sau này có thể nghiêm khắc dạy dỗ nó, tuyệt đối không được vì tôi mà nương tay với nó."
"Thầy đừng nói thế, về đây với em như ở nhà vậy, em nhất định sẽ coi nó như em ruột, dạy dỗ và chăm sóc cho nó," nói đến đây hiệu trưởng Ngụy đùa: "Em học trò này rất giống thầy ngày xưa, lịch lãm quý phái, nếu như nó yêu đương tôi có nên can thiệp không?"
Ông Ninh cười, lắc đầu: "Mẹ hiền sinh con hư, mẹ nó không nỡ, nhất quyết bắt nó học đại học ở Tây An, ở ngay trước mặt cô ấy nên ngày nào cũng về nhà, cả nhà quây quần bên nó, nó lại đơn thuần chỉ tập trung học hành, đã hơn 20 tuổi mà còn như trẻ con, bây giờ học cao học phải lên Bắc Kinh mẹ nó mới chịu buông tay, nhưng vẫn lo lắng không yên bảo nó không tự lo được cuộc sống."
Hiệu trưởng Ngụy lập tức thể hiện quyết tâm.
"Thầy yên tâm, em nhất định sẽ chăm sóc tốt cho em trai, không phụ lòng tin cậy của thầy," nói đến đây ông lại hỏi thăm: "Sức khỏe của cô nhà thế nào ạ?"
Ông Ninh chỉ nhếch mép: "Cô ấy trẻ hơn cậu gần 20 tuổi, có thể có vấn đề gì đâu."
Hiệu trưởng Ngụy xin lỗi cười trừ.
Hiệu trưởng Ngụy sắp xếp một số bạn cũ đi cùng, cả nhóm đến khách sạn, ông tự tay bày đồ ăn rót rượu, tuy nhiên ông Ninh che miệng cốc rượu ra hiệu cho Khâm Văn: "Mẹ nó quản lý nghiêm ngặt, bây giờ tôi đã bỏ thuốc lá rượu."
Hiệu trưởng Ngụy vội nói phải rồi, sai người dọn hết thuốc lá rượu đi.
Khi ăn xong, ông Ninh liền đi sân bay quân sự bay về Tây An, trước khi đi, ông vỗ vỗ vào cánh tay cường tráng của Khâm Văn, muốn nói ngàn câu vạn lời nhưng không biết bắt đầu từ đâu, cuối cùng chỉ nói một câu: "Phải nghe lời." Rồi lên xe.
Khi cha đi rồi, Khâm Văn mới thở phào nhẹ nhõm, ở cùng cha mình thật mệt mỏi, rõ ràng là cha hắn không nỡ để con trai lớn lên đi xa nhưng vì sợ chết nên bỏ thuốc lá rượu, nhưng mọi chuyện ông đều đổ lỗi cho mẹ hắn, bây giờ hắn thoát khỏi sự kiểm soát, tự cho là ra ngoài sẽ không bị ràng buộc, cũng không về nhà nữa, hắn bắt một chiếc taxi và lao vào trong, muốn đi thăm Bắc Kinh. Hiệu trưởng Ngụy không ngờ thầy vừa đi con liền không kiểm soát được, định ngăn hắn lại, Khâm Văn đưa ra vẻ mặt giống hệt cha hắ, nói gì đó về việc trở lại quê hương, lòng đau xót, đi loanh quanh giải sầu, hoàn toàn giống ông Ninh thứ hai, hiệu trưởng Ngụy chưa kịp phản ứng thì hắn đã chạy mất.
Khâm Văn thật sự đi thăm lại quê hương, cho đến khi đi đến bức tường đỏ kia, hắn có muôn vàn suy nghĩ, hắn sống trong đó hơn mười năm, nhưng bây giờ muốn vào thăm lại kỷ niệm chắc lính gác không cho vào, nên hắn đi gặp vài người bạn cũ, cho đến khi về ký túc xá định nghỉ ngơi thì mẹ hắn gọi điện thoại.
Để có thể đi học, gần đây gia đình đã tranh cãi khá nhiều, hắn đã học đại học rồi, làm sao chịu nổi việc hàng ngày về nhà bị cha tra hỏi bài, tra hỏi xong ông lại chê bai thầy cô, nói là vô dụng, thầy cô đã vô dụng huống hồ là hắn, học trò của họ. Hắn khổ sở vô cùng, luận văn tốt nghiệp mới là thảm họa lớn, trong miệng cha hắn, từ một đống phân chó biến thành phân chó thành đống, cuối cùng vẫn là mẹ hắ la ó đại khái ý là vừa khinh bỉ hắn vừa khinh bỉ bà, luận văn tốt nghiệp mới được thông qua. Mẹ hắn đánh giá hành vi của cha hắ là sau khi nghỉ hưu tâm lý khó chuyển biến, thêm vào đó nhàn rỗi, nên mới bắt nạt con trai để giải trí.
Bây giờ may mắn chạy thoát được, đến tối lặng lẽ suy nghĩ lại nhớ nhà, hắn vốn giống mẹ, nhớ tiếng nói chuyện của mẹ và bà giúp việc trong bếp, nhớ tiếng mẹ gõ cửa cứu hắn khi bị cha tra hỏi bài, nhớ cơm do bà giúp việc nấu.
Nhưng hắn đã hơn 20 tuổi rồi, không nên vô dụng như vậy, nên hỏi thăm vườn nhà có hoa quế nở chưa, Bahrton có nhớ hắn không - Bahrton là một chú chó nuôi trong nhà. Đam Mỹ Cổ Đại
"Bahrton có nhớ con không ba không biết, nhưng ba con thì rất nhớ con."
Khâm Văn nghẹn lời, cảm xúc nhớ nhà chợt phai nhạt, cúp máy uể oải.
Ông Ninh đang đùa với chó, đặt chân lên lưng Bahrton lăn qua lăn lại, nhưng chó thì không vui như người, không hiểu được lời nói, ông lẩm bẩm: "Đồ ngu."
Bahrton rên một tiếng buồn bã chạy mất, nó có thể hiểu lời nói chỉ là không biết phản ứng thôi.
Ông Ninh quay người tìm Tiểu Ngải, Tiểu Ngải đang chuẩn bị giáo án bài giảng, phong cách giảng dạy ở mẫu giáo thì khoa trương và non nớt, ông Ninh nhìn đề cương bài giảng khịt mũi khinh thường.
Nhưng Tiểu Ngải cố bắt ông đóng vai học sinh, còn cho ông hai tờ giấy để cắt.
"Có thể phòng ngừa bệnh lẫn già."
Ông Ninh định nổi giận nhưng không dám, bây giờ ông sống nhờ vào người vợ trẻ, may mắn khi đó mắt nhìn đúng, chọn được người ngoan ngoãn và tốt bụng, chỉ hơi ngu một chút.
"Anh sắp ngu chết rồi." Tờ giấy trong tay ông Ninh bị nhàu nát hết cả, Tiểu Ngải đánh giá, cuối cùng chính ông trở thành người ngu, nên nhắm mắt lại chăm chú nghe cô giáo Ngải giảng cách làm một cành cúc bằng giấy, mùa thu đã đến.
Bà giúp việc nấu cơm trong bếp, Tiểu Ngải thích ăn cay nên bảo cho nhiều ớt, ông Ninh khẩu vị thanh đạm thích món nguyên bản, bà chỉ nấu một nồi canh không cho ớt và
giấm, còn lại đều nấu theo khẩu vị của Tiểu Ngải, ai làm chủ nhà thì nịnh họ, đó là trí khôn sống của bà.
Bahrton đang xem tivi, nó muốn học nói chuyện, chứng minh mình không phải là ngu, nó không thích chơi với những con chó khác trên núi vì chúng mới thật sự ngu ngốc. Nếu nó học được nói chuyện thì có thể giao tiếp với ông Ninh, dù sao thức ăn của nó cũng do tiền của ông Ninh mua, đó là trí khôn sống của nó.
Ninh Khâm Văn định yêu đương một lần, nhưng hắn không có quan điểm hôn nhân đúng đắn, vì cha hắn hơn mẹ 37 tuổi, hắn thích đóng vai ba với các bạn nữ cùng lớp nên không ai chịu chơi với hắn.
Thế giới hỗn loạn, nhưng chỉ cần sống tốt là có thể tìm được vị trí thoải mái, luôn có thể nhặt được thứ gì đó từ đống đổ nát, Tiểu Ngải chỉ là người bình thường, cô chỉ cần sống sót, ông Ninh luôn đánh giá cao bản thân, cuộc đời cô không dừng lại ở 21 tuổi, cô sẽ tiếp tục sống tốt, sống đến rất già rồi kể câu chuyện của mình cho con cháu của Khâm Văn, dù sao, câu chuyện này vẫn rất ly kỳ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]