Từ khi tôi trở về từ Hải Nam thì liền bị ốm, bị dọa sợ, hôm đó xe chở nguyên liệu đến giao hàng ngoài thịt trứng sữa rau củ còn để một rổ tre trong bếp, lúc nấu cơm tôi đi giúp người vú thì chú ý thấy cái rổ tre này, người vú quay đầu thấy tôi cử động thì kêu một tiếng để lại đó, nhưng đã muộn, tôi đã vén nắp lên và nhòm vào bên trong, lúc nhìn rõ là cái gì, tóc gáy tôi dựng đứng cả người cứng đờ, ra là sợ đến cực điểm người ta không thể la lên được, cả người tôi lật úp xuống đất, bò lê ra xa lắm mới khóc thét lên được, là rắn, đó là vài con rắn đen, còn sống, quấn quýt lấy nhau trong rổ tre, uốn éo bò lổm ngổm, rồi tôi bệnh luôn.
Anh về la mắng tất cả mọi người, từ người pha thuốc cho anh đến người giao hàng rồi la người vú, tôi đội miếng dán hạ sốt mặc đồ ngủ vẫn phải ra can.
"Đừng la nữa, em đâu phải trẻ con, em có tay có chân người ta có thể nhìn chằm chằm em hoài được sao. Huống hồ ai ăn rắn chứ."
Người vú lén nói với tôi: "Rắn bổ dương."
Sau đó tôi sốt dai dẳng, tắt nghỉ tắt nghỉ, bác sĩ bảo là do hoảng sợ dẫn đến rối loạn chức năng điều chỉnh nhiệt độ của hệ thần kinh trung ương gì gì đó, bảo tôi hạ sốt vật lý từ từ sẽ khỏi, nhưng một tuần trôi qua, sáng nào đo nhiệt độ cũng vẫn 37,5 độ C, nên lại tìm thầy thuốc Nam, thầy thuốc Nam
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-thai-binh/3403164/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.