41.
Bọn họ đều là hoàng đế nên lo lắng một chút cũng là chuyện bình thường.
Dù sao ta cũng không vội, mọi chuyện đều phụ thuộc vào duyên phận.
Nếu duyên phận đến rồi, cái gì rồi cũng sẽ có.
Nếu duyên phận chưa đến, trước tiên cứ bận rộn làm việc khác.
Chẳng hạn như, bây giờ ta vẫn đi tới Từ Yêu trang hàng ngày, chăm sóc đám trẻ trong sơn trang.
Những đứa trẻ thơ ngây năm ấy, giờ đây đã biết nói đạo lý như cụ non.
Nhiều đứa trẻ khi mới vào đây chỉ vài tuổi, giờ đã trưởng thành, có thể rời khỏi sơn trang và tìm con đường khác để kiếm sống.
Khi nhìn thấy ta, bọn trẻ vẫn sẽ như mọi khi, sẽ nhiệt tình vẫn vây quanh ta và gọi ta là tỷ tỷ.
Ngoại trừ một tên nhóc, lần nào nó cũng không chịu chủ động gọi ta là tỷ tỷ.
" Vô Nhị, đệ mà còn không gọi ta là tỷ tỷ, ta sẽ thật sự tức giận đó! "
Vô Nhị đã tự mình tìm tới vào năm thứ hai sau khi sơn trang mở cửa. Ngày mà đệ ấy tới sơn trang lại trùng hợp là ngày mùng hai tháng hai, thật sự là nhị tìm tới cửa rồi, thôi thì nhanh gọn lấy hai chữ Vô Nhị làm tên.
Đệ ấy nói từ khi có trí nhớ thì đã ở nơi hoang dã, phiêu bạt khắp nơi. Không biết bản thân tên gì họ gì, năm nay bao nhiêu tuổi.
Nhưng khi đệ ấy đến, trông dáng vẻ có lẽ đã mười tuổi. Đệ ấy vẫn kiên định bản
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-no-ta/3325391/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.