8.
Từ ngày thứ hai trở đi, ta phát bệnh.
Bệnh đến ăn không nổi, thuốc không chữa được.
Hoàng hậu đích thân chăm sóc ta, nhưng bệnh tình cũng không khá hơn bao nhiêu.
Cuối cùng, ngay cả đến Hoàng Thượng cũng phải kinh hãi.
Khi Hoàng Thượng đến gặp ta, ta vừa khóc vừa nói nhớ nhà, nhớ phụ thân và mẫu thân, nhớ cả vị ma ma đỡ đầu.
Khóc đến nỗi khí thở ra thì nhiều, khí hít vào thì ít.
Hoàng Thượng bị doạ sợ đến mức vội vàng phái người trở về nhà cũ Quý gia, mời vị ma ma đã định sẵn sẽ ở lại bảo vệ căn nhà của Quý gia cả đời về bên cạnh ta.
Bệnh tình của ta cũng dần có chuyển biến tốt.
Ma ma Quý gia vốn là nha hoàn theo mẫu thân xuất giá.
Vừa nhìn thấy người suýt bỏ mạng như ta, bà ấy liền bật khóc, khóc còn nhiều hơn cả ta nữa.
Đối với bà ấy mà nói, thực ra bà ấy xa ta cũng chỉ vài ngày.
Nhưng đối với ta, ấn tượng của ta về bà ấy đã mờ nhạt từ lâu.
Nhưng ngay khi bà ấy vừa đến, ta liền cảm nhận được sự thoải mái, bình yên trong tâm hồn đến từ ký ức sâu thẳm.
9.
Đêm đến, ta suy ngẫm cẩn thận về hoàn cảnh của mình.
Hoàng thượng, ông ta rất cần danh tiếng. Chỉ cần bản thân ta không làm loạn, những chuyện nhỏ nhặt ông đều sẵn lòng thể hiện lòng trượng nghĩa để xoa dịu lòng người.
Hoàng hậu, bà ấy có nhiệm vụ nuôi dạy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-no-ta/3325380/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.