Chương trước
Chương sau
Lời nói của Cơ Minh khiến Cao Viễn tâm bừng đại ngộ. Nháy mắt cả người hắn liền trở nên phấn chấn, dáng vẻ tề nghiêm tôn kính đáp:

- Xin nghe theo lời chỉ dạy của sư phụ!

Cơ Minh hài lòng gật đầu:

- Tạm thời con cứ dưỡng thương cho tốt. Đợi thời cơ thích hợp, ta sẽ đích thân tiến cử con với Hoàng thượng. Đến lúc đó, ta sẽ giúp con đạt thành nguyện vọng chinh phạt An Hòa.

- Đa tạ sư phụ!

Nhìn Cao Viễn vẫn duy trì tư thế ôm chặt quyền, đầu cúi thấp, tròng mắt Cơ Minh chợt nhoáng lên một cái rồi nhanh chóng biến mất. Lão lại trở về làm một sư phụ hiền hậu, từ tốn căn dặn Cao Viễn thêm vài câu rồi mới xoay người rời khỏi.

Bóng người vừa khuất, nam tử trong phòng bấy giờ mới chậm rãi thẳng lưng ngẩng mặt. Ưng nhãn trong giây phút ấy lại bình thản một cách lạ thường. Nét tĩnh lặng này thật sự vô cùng quỉ dị, đủ khiến cho lòng người sinh ra một loại cảm giác sợ hãi khó đoán. Cao Viễn vẫn bất động đứng đó nhìn theo hướng Cơ Minh rời đi, ánh mắt một khắc cũng không chuyển dời. Lúc này chỉ thấy hắn nhàn nhạt cất tiếng, ngữ khí có chút lãnh đạm, có chút thờ ơ nhưng chẳng hiểu sao lại làm người ta bất giác rùng mình:

- Chinh phạt An Hòa? Thứ ta muốn cũng không chỉ có bấy nhiêu!

...

Mùa xuân ở Thường Xuân châu không khí trong lành, pha lẫn chút hương vị tươi mới của cây cỏ vô cùng dễ chịu. Những chồi non lộc biếc sau chuỗi ngày dài nằm trong kén lá, nay cuối cùng đã có được cơ hội vươn mình đón lấy tiết trời ấm áp, hân hoan ngắm nhìn vạn vật. Bên trong Lưu phủ cảnh sắc vẫn tươi đẹp thanh bình như vậy. Trên cao có trời xanh, nắng vàng trong vắt, dưới đất có liễu thắm, hoa đỏ như son, khung cảnh hài hòa tinh mĩ đến lạ. Trong hoa viên rực rỡ, Lưu Tịnh Thi lúc này đang chăm chú ngồi may vá, hoàn toàn không nhận ra có điểm gì khác thường.

Bấy giờ từ đằng xa, bỗng chợt thoắt ẩn thoắt hiện một bóng dáng nữ tử đang nhanh nhẹn tiến lại gần. Người này thân hình linh hoạt, mỗi bước đi đều không phát ra tiếng động khiến hộ vệ nơi đây hoàn toàn không hề phát hiện. Có thể thần không biết quỷ không hay vào tận hoa viên của Lưu phủ như một chốn không người, chứng tỏ nàng ta có võ công rất cao cường. Nữ tử có gương mặt anh khí, ánh mắt sắc sảo mang theo chút quyến rũ khiến cho người khác nhìn vào vừa cảm thấy mê mẩn mà cũng vừa cảm thấy e ngại. Lưu Tịnh Thi đến giờ vẫn chưa hay biết sự có mặt của người nọ, cho đến khi một giọng nói cung kính bất chợt cất lên:

- Chu Lan tham kiến Quận chúa!



Chu Lan vừa nói, tay cũng vừa lấy ra miếng ngọc bội dành riêng cho những cận vệ thân tín với Định Quốc hầu đưa tới trước mặt Lưu Tịnh Thi. Lưu Tịnh Thi lúc này mới giật mình vội ngước mắt nhìn lên, đồng thời giơ tay ra hiệu cho hộ vệ không cần xuất hiện.

Chưa cần nhìn vào ngọc bội, chỉ thấy trên người Chu Lan đang mặc y phục của nam tử nhưng vẻ phong tình vạn chủng toát ra từ đôi mắt ấy cũng đủ khiến cho Lưu Tịnh Thi lập tức biết được thân phận của nàng ta. Quý Thuần Khanh từng kể cho nàng nghe, bên người hắn có một nữ hộ vệ vô cùng xinh đẹp. Nàng ta có vẻ ngoài thiên sinh lệ chất, yêu mị như hoa lan, lại có lòng dũng cảm, mạnh mẽ như sắc đỏ. Thế nên hắn đã đặt tên cho nàng là Chu Lan.

Khi xưa phương Bắc do Thái quốc cai quản. Tuy nói An Hòa quốc và Thái quốc hai nhà luôn giao hảo, nhưng tâm tư của Thái quốc quân đâu chỉ đơn giản là muốn giữ mối quan hệ tốt và bền vững với An Hòa! Vì lẽ đó, Hoàng đế An Hòa quốc đã quyết định tiên hạ thủ vi cường(1),lệnh Quý Thuần Khanh phải mau chóng thu phục nơi đây. Quý Thuần Khanh cũng đã sớm nhìn ra chút tiểu tâm cơ của nước họ. Hắn liền dùng chiêu mỹ nhân kế, vờ dâng Chu Lan lên cho vua của Thái quốc nhằm thắt chặt thêm tình hảo hữu của hai nước. Nhưng thực chất là khiến Thái quốc quân si mê nàng ta, ngày đêm trầm luân, bỏ bê triều chính. Cũng vì vậy Chu Lan đã thành công trộm được bản đồ quân sự, giúp Quý Thuần Khanh thuận lợi chiếm được vùng đất này. Thái quốc sau khi thua cuộc, đám tàn binh đã dẫn nhau chạy trốn lên phía trên cách đó gần ba trăm dặm rồi tự phong vương xưng hầu. Từ đó hình thành bảy nước chư hầu nhỏ lẻ ở biên giới phía Bắc.

Lưu Tịnh Thi biết người tới không có ác ý, nàng mỉm cười hữu lễ, nhanh chóng thu dọn lại đống đồ may vá rồi dẫn Chu Lan vào phòng mình. Hiện giờ khi đối mặt với nhau, đáy mắt Chu Lan liền hiện lên tia kinh diễm. So với vẻ đẹp quyến rũ của mình thì Quận chúa lại mang một vẻ phù dung bát nhã, một nét đẹp thanh thuần, mỏng manh khiến ai nấy đều muốn ôm vào lòng bảo vệ. Lưu Tịnh Thi thấy Chu Lan im lặng đánh giá mình, nàng cũng không tỏ ra khó chịu, nhưng ngữ khí lại thêm phần xa cách, hỏi:

- Không biết Chu cô nương đến đây có việc gì?

Chu Lan lúc này mới vội dời mắt, thầm giấu tâm tư vào bên trong. Nàng chợt nhớ tới chính sự, nhanh nhẹn lấy từ trong thắt lưng ra một mảnh giấy màu vàng sẫm. Đợi đến khi trải mảnh giấy lên bàn, Lưu Tịnh Thi mới kinh ngạc cảm thán:

- Đây chẳng phải là bản đồ của phương Bắc sao?

Chu Lan gật đầu giải thích:

- Quận chúa nói không sai. Đây chính là bản đồ của phương Bắc nước ta. Còn hai vùng đất ở phía Tây Bắc này, chính là Phong Vân quốc và Hung quốc.

Phong Vân và Hung quốc là hai trong số bảy nước chư hầu phương Bắc. Năm ngoái Quý Thuần Khanh có nói với nàng sẽ đi nơi đó dẹp loạn, chẳng lẽ... có liên quan đến hai quốc gia này? Không đợi nàng suy đoán thêm, Chu Lan đã lập tức trình bày:

- Hơn ba tháng trước, Định Quốc hầu đã nhận được mật báo, nói hai nước Phong Vân và Hung quốc chuẩn bị liên minh, đánh chiếm biên giới. Lúc đó ngài ấy đã sai người đi sứ sang Hung quốc đàm phán. Nhưng cho đến tận hôm nay, sứ thần cũng mất liên lạc, chỉ e là đã có chuyện chẳng lành.



Nàng lấy hơi nói tiếp:

- Sau đó Định Quốc hầu tính cho người gửi thư về triều đình xin chi viện. Nhưng Đông quốc đúng lúc này lại tấn công phía Nam, triều đình chỉ có thể ứng cứu một nơi, cho nên tình hình ở phía Bắc bây giờ đang vô cùng nguy cấp. Ngài ấy sai tiểu nữ đến đây chính là để xin ý kiến của Quận chúa.

Biết được tình cảnh này, trong lòng Lưu Tịnh Thi chốc đã nóng như lửa đốt. Giọng nàng gấp gáp hỏi:

- Vậy binh lực hai bên như thế nào?

- Quân ta mười vạn, Phong Vân và Hung quốc... hơn mười sáu vạn.

Vừa nghe đến đây Lưu Tịnh Thi liền nhíu chặt mi tâm, vội nhắm nghiền hai mắt. Thân thể nàng thoáng chốc chợt chới với lung lay, tưởng như vừa rồi nàng đã bước hụt một chân xuống vực sâu vạn trượng.

Chu Lan nãy giờ vẫn yên lặng đứng bên cạnh quan sát nhưng lại không hề có ý muốn đỡ nàng. Từ đầu Định Quốc hầu vì sợ Quận chúa quá lo lắng, sầu uất mà sinh bệnh, cho nên trước đó người không muốn để Quận chúa biết chuyện. Người nguyện để bản thân mình lao lực cũng chẳng nỡ để Quận chúa lao tâm. Nhưng nhìn hầu gia một mình gánh vác, tình thế lại càng lúc càng cam go, Chu Lan nàng thật không muốn thấy hầu gia phải quyết tử nơi sa trường. May mắn thay cuối cùng hầu gia cũng đã chịu nghe lời nàng góp ý, đã suy nghĩ thông suốt nên mới vội sai nàng đến đây nhờ Quận chúa cùng tìm ra kế sách tiêu diệt giặc ngoại xâm.

Một lát sau, Lưu Tịnh Thi cuối cùng cũng mở mắt. Con ngươi nàng bấy giờ vô cùng tĩnh lặng, tựa hồ những lo lắng ban nãy chưa từng xuất hiện. Nàng nhẹ nhàng xếp lại tấm bản đồ cất vào tay áo, yến ngữ trong veo yên định nói:

- Chuyện này ta đã rõ! Làm phiền Chu cô nương hãy viết thư cho ngài ấy "Tạm thời cố thủ biên giới!". Trong vòng ba ngày tới, ta nhất định sẽ nghĩ ra kế sách đối phó địch.

...

Chú thích:

(1) Tiên hạ thủ vi cường: Câu này được trích trong Tôn Tử binh pháp, có nghĩa là ra tay trước sẽ chiếm được nhiều lợi thế.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.