Bên nhau gần một tháng, đôi uyên ương cuối cùng cũng phải đến lúc xa nhau. Ngày Quý Thuần Khanh lên đường trở về phương Bắc, sáng sớm đầu giờ Mão(1) Lưu Tịnh Thi đã đích thân đến nơi tiễn hắn một đoạn. Hôm ấy mây mù chưa tan, sương sa còn đọng, Sâm, Thương(2) ở hai phía Đông, Tây đã vội nói lời ly biệt. Giờ phút đó hai người vẫn lưu luyến nắm lấy tay nhau, vẫn đứng đối diện trao nhau ánh mắt đầy thâm tình. Hắn vẫn âu yếm vuốt tóc nàng và vẫn nhẹ nhàng hỏi nàng một câu:
- Ta đi rồi, muội có nhớ ta không?
Lưu Tịnh Thi chỉ mỉm cười gật đầu với hắn. Nàng lặng người trìu mến ngắm nhìn tuấn nhan này, bất giác dạ lại cảm thấy cô liêu khôn cùng! Nhưng thứ cảm xúc đơn phương ấy nàng cũng không nhất thiết phải nói ra. Bởi chút tư tình nam nữ sao có thể sánh với lòng hiếu trung dành cho đất nước. Lưu Tịnh Thi hơi hạ mày liễu, cố dằn lòng không để Thuần Khanh phải lo lắng. Vì nàng hiểu rõ, tương phùng nào rồi cũng phải đến lúc chia ly! Giữa thời tao loạn dễ đâu được vẹn ý người!
- Huynh mau đi đi! Nhớ lên đường bình an!
Lúc ấy một câu nói níu chân nàng cũng chẳng thể thốt ra nửa lời! Bởi lẽ nàng biết rằng, từ khi trưởng thành hắn đã định sẽ là một vị tướng quân chinh chiến nơi sa trường, là Định Quốc hầu chăm lo cho an nguy của con dân An Hòa quốc. Hắn từ sớm đã không còn là Quý Thuần Khanh biểu ca của Lưu Tịnh Thi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-ky-nu/2819431/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.