Chương trước
Chương sau
Màn đêm buông xuống, Hạ Nhược phủ của phường Bình Khang vẫn yên tĩnh như trước, trường kích bị chém đứt đoạn nằm vương vãi trên mặt đất. Con trai cả của Hạ Nhược Thắng hạ lệnh không được thu dọn, đồng thời dùng một mảnh vải bố trắng bọc trường kích đã vỡ lại. Hôm nay phủ Hạ Nhược bị đánh vào mặt, anh em Hạ Nhược Cẩm bị đánh đến trọng thương, cơn tức này dù thế nào y cũng không thể nuốt nổi.

Trời vừa tối, một chiếc xe ngựa hoa lệ dưới sự hộ tống của hai mươi mấy kỵ sĩ, chậm rãi tiến vào phường Bình Khang. Trên xe treo một chiếc đèn lồng, trong đêm, ngọn đèn màu da cam có vẻ rất bắt mắt. Trên ngọn đèn có ba chữ màu đen --- ‘Tống quốc công’. Tống quốc công là tước vị của Hạ Nhược Bật, xe ngựa này chính là Hạ Nhược Bật đã về nhà.

Hạ Nhược Bật đã bị miễn chức quan trong vụ án Cao Quýnh vào thời Khai Hoàng năm thứ hai mươi chín, nhưng Dương Kiên vẫn hậu đãi cho lão như cũ, giữ lại tước vị Tống quốc công và chức quan Thượng Trụ Quốc của lão. Vẫn giữ lương bổng ba nghìn của lão, khiến cho lão vẫn được vương triều Tùy đãi ngộ cao như trước.

Lần này Dương Kiên bị bệnh nặng, một tháng trước Hạ Nhược Bật đã đến cung Nhân Thọ. Nhưng lão cũng không phải cứ ở lại đó mãi, thỉnh thoảng cũng về nhà ở hai ba ngày, hưởng thụ một lúc kiều thê mỹ thiếp, sau đó lại quay về cung Nhân Thọ. Hôm nay lão lại nhớ thiếp, nên mới về nhà.

Xe ngựa vừa vào phường Bình Khang chưa được bao lâu, bỗng nhiên dừng lại. Dựa vào trực giác, Hạ Nhược Bật biết vẫn chưa đến trước phủ, tại sao lại dừng?

-Có chuyện gì sao?

Lão hỏi với vẻ không bằng lòng.

- Đại tướng quân, trước cổng phủ có gì đó khác thường!

- Khác thường cái gì?

Trong lòng Hạ Nhược Bật rất không vui, cũng rất mất kiên nhẫn, lão đã có chút không dằn lòng nổi khi nghĩ đến những vị thiếp xinh đẹp rồi, lúc này lại xảy ra chuyện gì nữa?

-Đại tướng quân, hay ngài cứ xem thử đi!

Giọng nói của thị vệ có chút gấp gáp.

Hạ Nhược Bật nhìn về phía trước cửa phủ, ánh mắt vốn dĩ híp lại bỗng chốc mở lớn, miệng không tự chủ được há ra, trên mặt lộ ra vẻ không thể tin được. Trường kích phía trước cổng phủ của lão không ngờ bị chém ngã lung tung, hơn nữa còn bị bẻ gãy toàn bộ, hai tòa kệ trường kích cũng ngã trên mặt đất, rách nát như hai nữ nhân rơi vào ổ thổ phỉ.

Hạ Nhược Bật đẩy cửa xe bước ra, đi một vòng trước cổng phủ, khi lão nhìn thấy mũi tên cắm trên cổng, cả cả bảng hiệu Tống phủ Quốc Công bị chém thành hai mảnh, dựng một bên cổng, trong ánh mắt lão bắt đầu xuất hiện tia tức giận. Bất luận là nguyên nhân gì, lý do gì, lão lại bị nhục nhã như vậy, thật sự không thể chịu nổi.

-Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?

Hạ Nhược Bật nổi trận lôi đình.

Lúc này, cửa phủ mở ra, đứa con trai cả Hạ Nhược Thắng và con trai thứ ba Hạ Nhược Câu nghe tin nhanh chóng chạy ra. Bọn họ quỳ trước mặt cha lớn tiếng khóc,

- Phụ thân, nếu cha về sớm hơn hai canh giờ, thì sẽ không xảy ra chuyện như thế này!

-Đừng khóc, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Lão nhị đâu?

Hạ Nhược Bật phát hiện đứa con thứ hai Hạ Nhược Cẩm không có mặt, trong lòng lão có cảm giác bất an.

- Phụ thân, phủ Hạ Nhược phải chịu nhục nhã, là do cháu của Dương Tố gây nên!

- Dương Tố!

Hạ Nhược Bật ngạc nhiên, lão là anh em vợ với Dương Tố, cháu của Dương Tố tại sao lại đến đập phá phủ của lão? Điều này lẽ nào có nguyên do gì đó? Hạ Nhược Bật dù sao cũng đã sáu mươi tuổi, không còn nóng nảy như lúc còn trẻ, lão bắt đầu cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.

- Ngươi mau nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Hạ Nhược Thắng lau nước mắt nói:

- Phụ thân còn nhớ rõ việc mà cô mẫu đã phó thác bốn năm về trước không?

-Việc gì?

Hạ Nhược Bật mơ hồ hỏi.

Hạ Nhược Câu bên cạnh tiếp lời:

- Lúc ấy cô mẫu bảo chúng con đi bắt nhũ mẫu của cháu Dương Tố, sau đó chúng con đã bẩm báo với phụ thân, sau đó phụ thân đã đi tìm Dương Tố xin lỗi, bị từ chối phải đứng ngoài cổng, phụ thân, còn nhớ nữa không?

Hạ Nhược Bật hơi nhớ ra rồi, bốn năm trước quả thật có sự việc như vậy. Cô em gái Hạ Nhược Vân Nương bảo ba người con trai của lão thay bà trút giận, đốt căn nhà của vú nuôi của cháu Dương Tố. Lão nhị còn đánh bị thương người vú nuôi đó, sự việc đó sau này làm rất ầm ĩ nghiêm trọng, Nhược Vân cũng bị chồng bỏ. Cuối cùng còn khiến lão và Dương Tố đối đầu nhau, lão luôn cho rằng, Dương Tố là mượn việc này để phát huy, là muốn vạch r ranh giới với lão.

- Cẩm nhi!

Hạ Nhược Bật trong lòng kinh hãi, lão bỗng nhiên phản ứng lại,

- Lão nhị đâu?

- Phụ thân, Nhị đệ bị đánh trọng thương, gần như suýt chết!

Mắt Hạ Nhược Bật lập tức đỏ lên, lão như phát cuồng chạy vào phía trong phủ,

- Cẩm nhi!

Trên giường, Hạ Nhược Cẩm vừa mới tỉnh lại, cả người bị băng bó như một cái bánh chưng, một cánh tay đã bị mất, một cái chân bị đánh gãy, dưới cằm còn có một vệt máu khô, hơi thở yếu ớt, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng.

-Phụ…thân!

Thanh âm của y nhỏ đến nỗi gần như không nghe thấy.

Hạ Nhược Bật thích nhất là đứa con thứ này. Ngay từ khi sinh ra, Hạ Nhược Bật đã nằm mộng thấy sắc màu rực rỡ, liền đặt tên cho nó là Cẩm, hy vọng nó có thể kế thừa sự nghiệp của lão. Từ nhỏ lão cũng yêu thương nó nhất, lúc này, lão thấy con trai trọng thương, đã thành phế nhân, Hạ Nhược Bật nghiến răng, ngón tay bị nắm chặt tới mức trắng bệch, ánh mắt đã không chỉ là phẫn nộ, mà là một sự thù hận thật sự.

-Phụ thân, Nhị đệ gọi cha.

Hạ Nhược Thắng nhẹ giọng nhắc nhở phụ thân.

Hạ Nhược Bật cúi đầu, đưa lỗ tai ghé sát vào miệng con,

- Muốn nói gì với cha?

-Báo thù…cho con!

Hạ Nhược Cẩm khó nhọc nói ra bốn chữ.

Hạ Nhược Bật gật mạnh, gằn từng chữ:

- Con yên tâm, ta sẽ lấy đầu của Dương Nguyên Khánh về cho con làm bình đựng nước tiểu!



Trong phòng, Hạ Nhược Bật chắp hai tay sau lưng đi qua đi lại, lúc này lão đã không còn tâm tư đi tìm thê thiếp gì nữa, cái bảng hiệu bị đập vỡ làm đôi trước cổng, giống như kim đâm vào lòng lão. Nếu như là người bình thường, lão sớm đã tìm đến cửa hỏi tội, nhưng đối phương lại là cháu trai của Dương Tố.

Lão biết Dương Nguyên Khánh, năm năm trước đã được Thánh Thượng coi trọng, ban thưởng kiếm Kim Lân, sau đó lại đoạt được hai vương kỳ Đột Quyết trong lúc chiến đấu. Thành tích này sớm đã được tương truyền trong quân doanh, là đứa cháu mà Dương Tố tự hào nhất. Mặc dù như vậy, Hạ Nhược Bật lão cũng không sợ bậc tiểu bối trong quân đội này, quan trọng là Dương Tố. Với thủ đoạn và địa vị của Dương Tố, không phải Hạ Nhược Bật lão có thể dễ dàng đụng đến được.

Hơn nữa lão không biết, Dương Nguyên Khánh đến cửa khiêu khích có được Dương Tố ngầm cho phép hay không. Nếu Dương Tố không biết, lão có thể tìm Dương Tố để phân xử. Nếu Dương Tố đã đồng ý trước rồi, vậy thì sự việc không còn đơn giản nữa, trong việc này liệu còn tồn tại mưu đồ gì sâu xa hơn không?

Trong lòng Hạ Nhược Bật đã rất rối loạn, suy nghĩ cả nửa ngày cũng không hiểu ra được, cuối cùng lão đành oán hận lẩm bẩm:

- Thôi vậy, tìm người hiểu rõ lý lẽ một chút.

Lão lại dặn đứa con lớn,

- Thu dọn cổng trước gọn gàng đi, đừng làm xấu mặt thêm nữa.

Lão hiểu ý của con trai mình, muốn giữ lại những nhục nhã này, chẳng qua là để Hoàng đế phân xử. Nhưng Hoàng đến đã sắp chết rồi, ai còn quan tâm đến những chuyện này của nhà lão chứ? Hạ Nhược Bật thở dài, sao lại không khéo như vậy chứ?



Bệnh tình Dương Kiên nguy kịch, những trọng thần trong kinh và những lão thần đã lui về quê đều vội vàng đến cung Nhân Thọ. Nhưng vẫn còn một vị lão thần chưa đi, người này là Cao Quýnh – danh tướng đầu tiên trong Đại Tùy. Nếu dùng từ vị đại thần thứ nhất khai mở Đại Tùy để hình dung Cao Quýnh cũng không phải quá đáng. Dương Tố, Hàn Cầm Hổ, Hạ Nhược Bật đều là những người Cao Quýnh tiến cử.

Khai Hoàng năm thứ mười chín, Dương Kiên đã quyết định phế Thái tử Dương Dũng, đầu tiên y diệt trừ vây cánh của Dương Dũng. Cao Quýnh đứng mũi chịu sào, gã và Dương Dũng là người thân thiết, là người kiên định ủng hộ cho Thái tử Dương Dũng. Rất nhanh Cao Quýnh liền bị thêu dệt tội danh, bị truất chức quan làm dân thường.

Nhoáng một cái đã năm năm trôi qua, Cao Quýnh lòng đã yên tĩnh như nước, ở nhà đọc sách, thỉnh thoảng ra phố đến tửu quán uống vài chén, lắng nghe tiếng nói của dân chúng, sống những ngày tương đối thanh thản. Mẹ gã đã từng nói với gã, gã là một vị đại thần, nếu cứ đi lên nữa chính là quay đầu, gã cũng thầm chấp nhận. Lúc này gã thân không còn chức quan, chỉ cảm thấy đã thoát đại họa.

Trong thư phòng, Cao Quýnh đang nói chuyện cùng con trai Biểu Nhân. Cao Biểu Nhân là đứa con thứ ba của Cao Quýnh, vợ của y chính là con gái của Thái tử cũ Dương Dũng, y cũng là đứa con trai mà Cao Quýnh yêu thương nhất.

Cao Biểu Nhân muốn khuyên phụ thân đến cùng Nhân Thọ cáo biệt lần cuối với Thánh Thượng, đã tận tình cảm quân thần. Không ngờ lại bị phụ thân kiên quyết từ chối, khiến y vô cùng chán nản. Y còn định khuyên thêm nữa, Cao Quýnh đã khoát tay ngăn lại,

- Phía bên cung Nhân Thọ ta quyết không đi, con không cần khuyên ta nữa.

Trong lòng Cao Quýnh biết rõ hơn ai hết, gã tuy rằng đã qua được một cửa của Dương Kiên, nhưng một cửa của Thái tử Dương Quảng gã còn chưa bước qua. Nếu gã còn xuất đầu lộ diện, Dương Quảng đăng cơ rồi, việc đầu tiên chính là muốn giết gã.

- Mấy ngày này nếu con có thời gian thì mua cho ta một quyển sách, tên sách ta đã đưa cho con rồi đó.

- Vâng! Con biết rồi.

Cao Biểu Nhân không còn cách nào khác, đành phải cáo từ. Y đang định nói, ngoài cổng liền truyền đến thanh âm của lão quản gia,

- Lão gia, Hạ Nhược tướng quân đến, có việc khẩn cấp muốn gặp lão gia.

Quyển 3: Nhất Nhập Kinh Thành Thâm Tựa Hải
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.