Dương Quảng đứng bên cửa sổ, chắp tay sau lưng một hồi lưng không nói gì, sắc mặt như chìm trong nước. Hắn không ngờ phụ thân sau lưng hắn lại triệu kiến huynh trưởng Dương Dũng. Đây mặc dù là chuyện thường của phụ tử nhưng Dương Quảng trong lòng vô cùng cảnh giác. Hắn biết còn rất nhiều người vẫn ủng hộ Dương Dũng, như phò mã Liễu Thuận. Hắn lại là Binh bộ Thượng thư, trong tay có thực quyền, còn có mấy gia tộc lớn ở kinh thành, ít nhất có một nửa đều hướng tới Dương Dũng, hơn nữa gia tộc họ Nguyên lại càng nhất quán ủng hộ.
Hắn đã thấy ngôi vị Cửu Ngũ (ngôi vị hoàng đế),đó là ngai vàng của hắn, hắn tuyệt đối không thể trượt chân ở bước cuối cùng được, không! Một chút sơ suất cũng không thể.
-Điện hạ! An Nô tới rồi!
Ngoài cửa có người bẩm báo.
An Nô là tiểu hoạn quan bên người Dương Kiên, được Dương Quảng mua từ sớm, Dương Quảng bỗng dưng xoay người.
- Dẫn hắn vào!
Một lát, tiểu hoạn quan An Nô được dẫn vào, hắn quỳ xuống dập đầu.
- An Nô tham kiến Thái tử điện hạ.
-Người đàn bà đó nói gì?
Dương Quảng lạnh lùng hỏi.
- Cô ta nói, hiện tại trưởng tử (con cả) đang khoan hậu nhân từ, bây giờ đổi cho Thái tử vẫn còn kịp.
- Tiện nhân!
Dương Quảng hận tới cắng răng, hắn biết Trần Qúy Nhân đối với việc hắn tiêu diệt triều Trần vẫn còn canh cánh trong lòng, hai năm nay trước mắt phụ hoàng luôn nói những lời xằng bậy. Bây giờ phụ hoàng sắp lâm chung rồi, cô ta còn giật dây cho phụ hoàng đổi Thái tử, đợi sau này sẽ xử lý cô ta.
- Ngươi đi đi! Cố gắng phục vụ thánh thượng, để cho ngài an tâm đi hết đoạn đường còn lại, sau này ta sẽ không xử tệ với ngươi.
- Vâng! An Nô cáo lui.
Tiểu hoạn quan An Nô lui xuống, Dương Quảng chắp tay sau lưng đi nhanh ở trong phòng, hắn vẫn rất lo lắng. Nếu như ngoài có được sự ủng hộ của Liễu Thuận và họ Nguyên Thị, trong có Trần Qúy Nhân xúi giục. Hơn nữa Dương Dũng nhìn thấy phụ hoàng khóc, Liễu, Nguyên hai người ở bên cạnh khuyên bảo. Phụ hoàng thần trí hồ đồ, nói không chừng sẽ lật ngược, trong lòng hắn có chút vội vã.
Hắn lập tức viết một trang giấy, giao cho người thị vệ bên hắn.
- Ngươi nhanh chóng đem tờ giấy này cho Vũ Văn Thuật, cẩn thận chút, đừng để cho người ta nhìn thấy.
Người thị vệ giấu tờ giấy rồi vội vàng đi, Dương Quảng thở dài, tâm trạng hắn trước sau cứ như bay lượn trên không trung.
Cung Nhân Thọ không phải là một tòa cung điện trơ trọi mà là một quần thể cung điện. Từ chân núi kéo dài đến trên núi, có vạn quân sĩ đóng ở đó, mặt khác lại chuyên môn sửa lại một đoạn đường cho vua chúa từ huyện Kỳ Sơn thông đến cung Nhân Thọ, dài chừng hơn bốn mươi dặm.
Buổi trưa, một đội xe ngựa hăng hái chạy trên ngự đạo, tổng cộng có bảy tám cỗ xe, khoảng hai trăm vệ sĩ danh dự, Dương Nguyên Khánh một mình cưỡi hoành sóc ở bên giữa đội quân. Kia là xe ngựa của Tấn vương Dương Chiêu, một cỗ xe là một mình ông ta ngồi, Vương phi và ba đứa con trai của ông ta ngồi ở một cỗ xe khác, muội muội quận chúa Nam Dương cũng ngồi cùng một chỗ với bọn họ. Bọn họ chạy mất hai ngày, giờ đã nhìn thấy cung Nhân Thọ.
Dương Chiêu kéo rèm xe cười nói với Dương Nguyên Khánh:
- Nguyên Khánh, phía trước là trạm nghỉ chân, chúng ta nghỉ ăn chút gì đó rồi nghỉ ngơi một chút.
Dương Nguyên Khánh nhìn xa xa, ngoài hai mươi dặm có thể mơ hồ nhìn thấy cung Nhân Thọ, hắn liền cười nói:
- Điện hạ, cũng sắp tới rồi, nhiều lắm là nửa canh giờ nữa.
- Cái này
Dương Chiêu cười khổ một chút.
- Ngươi không hiểu người béo rồi, lúc muốn ăn cơm cái cảm giác này muốn chết người được.
Dương Nguyên Khánh nhớ tới Bàn Ngư. Khi y mà đói bụng thì thiên vương lão tử đều ngăn không được y, Dương Nguyên Khánh không khỏi áy náy nói:
- Ty chức không biết, mong điện hạ thứ lỗi!
- Không sao, chúng ta đi ăn cơm uống nước, nghỉ ngơi một chút rồi đi.
Dương Chiêu lại dặn dò đám thị vệ:
- Tới trạm nghỉ chúng ta nghỉ ngơi ăn cơm.
Mọi người càng tăng tốc hơn, hướng một dặm có trạm dừng.
Trạm dừng chân gọi là trạm nghỉ cung đồ, tên như ý nghĩa, chính là trạm nghỉ trên đường tới cung Nhân Thọ. Trên thực tế chính là lập ra cho cung Nhân Thọ, công sai lui tới, quan viên đều có thể nghỉ chân tại đây. Chiếm diện tích khoảng mười mẫu, gần trăm gian phòng, lớn nhất là chuồng ngựa, chiếm khoảng hơn ba mẫu đất, nuôi dưỡng mười con ngựa thượng đẳng, để cho các quan viên lui tới thay ngựa.
Đứng ở cửa trạm nghỉ chân có đội của Tần Dịch Thừa nghênh đón, từ xa đã nhìn thấy đội xe. Ánh mắt hắn rất động, tám đội xe, hai vạn thị vệ danh dự, người đến có lẽ là thân vương, lại gần một chút, lá cờ trên đầu phần phật phấp phới chữ “ Tấn” rất lớn. Đây là Tấn vương đến, hắn cuống quýt ra ngoài đón tiếp.
Đoàn xe dừng lại trước trạm nghỉ, hai gã thị vệ dáng người mập mạp đỡ Dương Chiêu xuống. Tần Dịch Thừa bước lên phía trước hành lễ.
- Tham kiến Tấn vương điện hạ!
Dương Chiêu biết hắn, bèn khẽ cười nói:
- Ta là hoàng tộc đến muộn nhất phải không?
- Điện hạ không phải là muộn nhất, Thục vương vẫn còn chưa tới.
Dương Chiêu thấy ở trạm nghỉ bên kia có hơn mười chiếc xe ngựa hoa lệ, liền cười hỏi:
- Bên kia là xe ngựa của ai?
- Là Dự Chương Vương, ngài ấy cùng vừa đến.
Dự Chương Vương chính là huynh đệ của Dương Chiêu – Dương Giản. Thái tử Dương Quảng trước mắt tổng cộng có hai trai một gái, đều là do Tiêu phi sinh hạ. Trong đó con cả Dương Chiêu từ nhỏ đã bị nhiễm bệnh làm cho thân thể mập mạp. Dương Quảng không thích hắn lắm, so sánh ra thì y vẫn thích Dương Giản hơn. Dương Giản thông minh tài giỏi, văn võ song toàn, bộ dạng quá giống Dương Quảng hồi còn trẻ.
Hai huynh đệ tuy rằng cùng mẹ sinh ra, nhưng quan hệ cũng không phải rất tốt. Đây là quy luật của hoàng tộc, có người nhu thì có kẻ cương, tất sinh tai vạ, Dương Quảng bản thân là như thế.
Dương Chiêu nghe nói huynh đệ cũng ở đây, sắc mặt hắn có chút biến đôi, hắn ta có chút không muốn nghỉ chân ở trạm dừng, chỉ có điều đã đến rồi, hắn cũng không thể rời đi được, liền miễn cưỡng nói:
- Chúng ta chỉ còn rất ít thời gian, chuẩn bị cơm canh đơn giản, chúng ta ăn xong rồi đi luôn.
- Được ạ, hạ quan đi chuẩn bị, mời điện hạ nghỉ ngơi trong trạm ạ!
Cửa xe mở ra, vợ con Dương Chiêu xuống xe, quận chúa Nam Dương cũng theo phía sau, mấy chục cung nữ vây quanh bọn họ đi tới một cửa khác của trạm dừng chân.
Dương Nguyên Khánh đi theo Dương Chiêu vào cửa chính trạm nghỉ, vừa vào cửa trạm nghỉ hai bên có hai cái sân, trong đó một cái hơn mười thị vệ đứng ở cửa, đó là sân của Dương Giản, bọn họ đã vào trong nghỉ ngơi.
Dương Chiêu do dự một chút, có nên chào hỏi huynh đệ một tiếng. Lúc này một đám người từ trong viện đi ra, ở giữa là một người đầu đội kim quan, mình mặc hoàng bào, lưng đeo đai ngọc, cách ăn mặc giống với Dương Chiêu nhưng so với người khác nhìn khí chất phóng khoáng tự nhiên, tuổi chừng hai mươi. Dương Nguyên Khánh lập tức đoán được hắn chính là Dự Chương Vương Dương Giản.
Hắn không thể ngờ được, một hoàng tộc anh tuấn tự nhiên như vậy chính là đứng đầu kinh thành tam phách. Dương Giản cảm giác Dương Nguyên Khánh đang nhìn y, y lạnh lùng liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh một cái, trong ánh mắt có chút không hài lòng. Dương Nguyên Khánh đã thay trang phục quân tướng, hắn không mang quần áo nên mặc quần áo của một thị vệ khác, Dương Giản cho rằng hắn là một thị vệ.
Hắn tủm tỉm thi lễ với huynh trưởng
- Đại ca, tiểu đệ nghĩ huynh đến sớm rồi, sao bây giờ mới đến?
Hai người họ hồi nhỏ quan hệ rất tốt, huynh đệ thân mật. Nhưng Dương Giản lập gia đình sau mười lăm tuổi, hai huynh đệ sau đó gặp nhau ít đi, quan hệ cũng càng lúc càng mờ nhạt. Dương Giản bắt đầu từ bên trong xem thường người huynh trưởng mập mạp như lợn này. Hai năm nay, bọn họ theo phụ thân ổn định ở Đông cung, quan hệ giữa hai người càng không thể nói được những lời tinh tế. Ít nhất Dương Chiêu biết, Dương Giản mua chuộc được người bên cạnh mẫu thân, mỗi ngày đều nói xấu mình, khiến cho mẫu thân cũng bắt đầu ghét bỏ hắn. Điều này khiến cho Dương Chiêu trong lòng rất khó chịu, đồng thời trong lòng cũng cảm thấy cực kỳ bất mãn với huynh đệ.
Dương Chiêu thản nhiên nói:
- Ta vừa từ Lạc Dương vội về, đương nhiên phải muộn một chút.
- Ồ! Thì ra là thế.
Dương Giản giả bộ như một kẻ bừng tỉnh, hắn bỗng nhiên ghé vào lỗ tai huynh trưởng nói nhỏ:
- Ta tưởng xe ngựa nặng quá, nên con ngựa chạy không nhanh cơ!
Dương Chiêu đột nhiên biến sắc, hắn hừ mạnh một tiếng, quay người đi, Dương Giản cười tít cả mắt, nhìn chằm chằm hai gã thị vệ đang đỡ dáng điệu mập mạp của huynh trưởng, trong nụ cười lộ ra một ánh nhìn lạnh lùng.
- Đến đi cũng không đi nổi, thứ rác rưởi ấy mà đòi thống trị thiên hạ ư?
Dương Nguyên Khánh nghe rất rõ ràng, trong lòng có chút giật mình. Dương Giản tốt xấu gì cũng là Vương gia, cha mẹ đều là người quý tộc hiểu biết, y từ nhỏ đã đọc đủ loại kinh thư, lớn lên trong cung, hẳn là nhiễm một chút tính khí uy nghiêm. Nhưng y có thể giống bọn con nhà vô lại, châm chọc huynh trưởng mập mạp, một chút khí tiết và sự kiềm chế của một nhà Vương giả đều không có.
Dương Nguyên Khánh âm thầm lắc đầu. Chắc là vở kịch huynh đệ tranh đoạt của cha y lại tiếp diễn trên người huynh đệ y.
Dương Nguyên Khánh lại nhìn thấy phía sau Dương Giản có bốn gã dáng người hùng tráng như võ sĩ. Cách ăn mặc của bọn chúng không giống thị vệ, ánh mắt bốn người ánh mắt nghiêm nghị, vạn người cũng không đáng ra oai, khiến cho Dương Nguyên Khánh có chút tò mò, bốn người này là ai?
Tần Dịch Thừa rốt cuộc cũng tiễn xong Dự Chương Vương Dương Giản, khiến hắn thở một hơi dài. Dù sao đây là dưới chân cung Nhân Thọ, tuy là đầu đảng tội ác ở kinh thành cũng không dám gây rối.
Hắn đang định quay về, lại nhìn thấy trên ngự đạo có mấy trăm quân hộ vệ một chiếc xe ngựa đang tới. Tần Dịch Thừa liếc mắt một cái, nhận ra đứng đầu là tả võ vệ tướng quân Vu Sung.
Hắn liền vội bước về phía trước thi lễ cười nói:
- Tướng quân có thể vào uống chén rượu nhạt không?
Vu Sung không để ý hắn, xuống ngựa đi đến cửa sổ xe ngựa cung kính nói:
- Điện hạ, muốn tới trạm nghỉ chân ăn gì đó không?
Cửa sổ xe mở ra, xuất hiện một người mặt trắng bệch, Tần Dịch Thừa giống như nhìn thấy quỷ vậy, giật mình lui về phía sau mấy bước. Người trên xe đúng là Thái tử Dương Dũng.
Dương Dũng nhìn qua trạm nghỉ chân, lắc đầu.
- Chúng ta vẫn nên lên đường đi thăm phụ hoàng càng sớm càng tốt!
Cửa sổ xe lại được đóng lại, xe khởi hành, trăm binh lính hộ vệ xe ngựa hướng về phía cung Nhân Thọ mà đi. Tần Dịch Thừa hơi có chút khinh bỉ, lầu bầu nói:
- Đúng là gặp quỷ, đến cả giọng nói cũng không giống.
Đoàn người Dương Chiêu ở trong viện chủ đường ngồi xuống, rất nhanh, Dịch Thừa đem đồ ăn tới, đám thị vệ ăn như gió cuốn mây tan vậy.
Dương Chiêu cũng không nói gì ăn cơm, tuy rằng huynh đệ hắn làm nhục hắn rất nhiều người đều nghe thấy được. Hắn cũng không nghĩ lại chuyện này, càng không muốn nói với Dương Nguyên Khánh. Hắn thấy Dương Nguyên Khánh không quen ngồi cùng bàn với hắn, liền dùng đũa chỉ vào đồ ăn cười nói:
- Ở bên ngoài tòng quyền, chúng ta ăn thoải mái một chút sau đó liền xuất phát.
-Vũ Văn huynh đâu?
Dương Nguyên Khánh nhìn bốn phía không thấy Vũ Văn Sĩ Cập.
- Hắn đã đi trước tới cung Nhân Thọ, muốn đi gặp phụ thân trước, ngươi cũng nhanh ăn cơm đi! Ăn xong chúng ta sẽ đi!
Lúc này Tần Thừa Dịch đang mang một chậu xanh lên, vừa đi vừa lầu bầu nói:
- Kỳ lạ, lẽ nào ta bị hoa mắt? Đúng là rất kỳ lạ.
-Tần Dịch Thừa, có chuyện gì kỳ lạ?
Dương Chiêu cười hỏi.
- Có thể là tôi hoa mắt, sao lại có tới hai phế thái tử?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]