Chương trước
Chương sau
Tuy Đổng thần y đã chẩn đoán viêm phổi mà nói thành ho lao, khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thất không đáng tin lắm, nhưng dù sao thực sự ông ta cũng có chút trình độ, sau khi uống thuốc một lúc, cảm giác nóng bỏng ở trên đầu Xuất Trần đã dần dần thuyên giảm, cô ấy đã ngủ, lần này thì ngủ rất ngon.

- Dương tướng quân, người nên đưa cô ấy trở về phương nam thì hơn. Thể chất của cô ấy không giống những người bình thường khác, từ mạch tượng của cô ấy có thể thấy, thể chất tương đối âm nhu. Chắc là có liên quan đến việc dùng thuốc hồi còn nhỏ, khó thích ứng với thời tiết giá lạnh khắc nghiệt của phương bắc hơn người bình thường.

Trong lúc đi ra ngoài, thầy thuốc họ Đổng đưa ra lời kiến nghị chân thành, Dương Nguyên Khánh im lặng gật gật đầu, hắn hiểu rõ điều mà thầy thuốc này nhắc đến, chắc là có liên quan đến Trúc Cơ của nàng ấy.

Điều này khiến cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy rất lấy làm áy náy, suốt dọc đường lên phương bắc nàng ấy không hề nói gì, bản thân hắn lại không làm sao hiểu được cảm giác bị sự lạnh giá dày vò mà nàng ấy phải chịu đựng.

- Không có cách gì giúp nàng ấy thích ứng hay sao? Chẳng hạn như dùng thuốc?

- Cách này, cũng có thể là được, nhưng mà ta không làm được, phải cần đến một thầy thuốc cao minh hơn, Dương tướng quân, thật xin lỗi.

Dương Nguyên Khánh không còn cách nào khác, đành tiễn thầy thuốc họ Đổng ra khỏi phủ, rồi trở về phòng. Xuất Trần đang ngủ say, Dương Nguyên Khánh không nỡ quấy rầy, quay sang dặn dò Lục Trà vài câu, đoạn rời phủ đi đến quân doanh.

Vừa bước ra khỏi cửa phủ thì gặp Bàn Ngư,

- Dương tướng quân, ta đang định tìm ngài.

Bàn Ngư từ xa phi ngựa tới.

- Chuyện gì?

Bàn Ngư đưa tay vò vò đầu, cười nói:

- Tướng quân, ta muốn bỏ võ theo văn.

Dương Nguyên Khánh thực là đã quá hiểu cái tên thủ hạ béo ịch này, tham tài háo sắc, suốt ngày lo tìm kiếm cơ hội để phát tài, phỏng chừng hắn lại phát hiện được cái gì đây?

- Vậy cũng tốt!

Dương Nguyên Khánh liếc y một cái, cười nói:

- Vừa hay ta đang thiếu một viên học chính, cho ngươi đảm nhận, thế nào?

Vẻ mặt đang hớn hở của Bàn Ngư lập tức trở nên khổ sở, hắn ngượng nghịu nói:

- Ta chỉ biết có vài chứ, sao có thể làm thầy giáo được?

- Vậy người muốn theo văn bằng cách nào? Ngươi nói xem.

- Tướng quân, ở bên chỗ Giao Thị Giám chắc người còn thiếu một chân phó giám gì đó, ta hiểu rất rõ tình hình bên đó, vậy cứ giao cho ta đảm nhận đi!

Dương Nguyên Khánh nhịn không nổi, bật cười, con mắt nhìn của tên này được lắm! Không ngờ lại nhắm ngay công việc béo bở bên chỗ Giao Thị Giám, lại còn muốn làm phó giám, làm sao mà y lại nghĩ ra được cơ chứ.

- Ngươi đang là chính bát phẩm Soái đô đốc, còn Giao Thị phó giám chỉ là một chức quan nhỏ cửu phẩm thôi, ngươi hãy nghĩ cho kỹ.

- Chỉ cần có thể phát tài là được...

Bàn Ngư ngoác miệng cười, y đột nhiên phát hiện ra là mình lỡ lời, bèn vội lấp liếm nói:

- Thực ra phát tài cũng không quan trọng, quan trọng là có tương lai tiền đồ, quan võ chẳng phải là thua quan văn một phẩm bậc đó sao? Ta cảm thấy cũng không thiệt.

- Vậy ta giao cho ngươi một công vụ!

Dương Nguyên Khánh vỗ vỗ lên vai y, cười nói:

- Ngươi qua giúp đỡ cho Đỗ huyện thừa, ông ta chỉ có một mình, công việc quá nhiều, lại không quen thuộc ở đây, ngươi chịu khó dốc sức một chút... ta sẽ suy xét thỉnh cầu vừa rồi của ngươi.

Bàn Ngư mừng rỡ... y đột nhiên nhớ ra một việc... bèn vội nói:

- Hay là để mấy viên quan bị lưu đày kia cùng giúp, tướng quân thấy thế nào?

Một câu nói của Bàn Ngư nhắc nhở Dương Nguyên Khánh, hôm qua hắn quên béng mất, trong số quân đồn trú trong thành Đại Lợi có không ít người là những kẻ phạm tội bị lưu đày đến. Trong số đó có vài người là quan viên của Trung Nguyên bị lưu đày, mình có thể để bọn họ giúp việc.

Hﮠlập tức cười nói với Bàn Ngư:

- May mà có ngươi nhắc ta, ngươi đi tìm mấy người đó lại giúp, rồi tìm thêm hai mươi huynh đệ được việc một chút... đến giúp cho Đỗ huyện thừa.

Bàn Ngư đáp lại một tiếng, đoạn quay đầu ngựa dợm đi, Dương Nguyên Khánh lại gọi giật y...

- Đợi một chút!

- Tướng quân, còn có việc gì sao?

- Việc hỗ trợ an ủi lần trước ta giao cho ngươi, ngươi làm đến đâu rồi?

Bàn Ngư lập tức vỗ ngực, bô bô nói:

- Ta đã xử lý thỏa đáng hết rồi, nhà Trương Cẩm Đoạn bọn họ ta cũng đến rồi. Tướng quân, ta đảm bảo là không tham ô dù chỉ một lượng vàng, Bàn Ngư ta là người có tiết khí, tiền của người chết ta tuyệt đối sẽ không lấy.

Dương Nguyên Khánh vừa bực vừa buồn cười, lại hỏi y một chuyện khác:

- Thành Đại Lợi có bán nô bộc không? Ta muốn mua vài đứa nha hoàn tôi tớ.

Bàn Ngư nhìn ngó hai bên, đoạn thấp giọng nói:

- Việc này người có thể giao cho Dương Tư Ân đi làm, nghe nói là nhà mẹ đẻ của vợ y lúc trước là nhờ việc này là phất lên, trong tay chắc là có hàng tốt.

- Dương Tư Ân nào? Hắn có tham gia trong đám buôn nô lệ không?

Sắc mặt Dương Nguyên Khánh trở nên lạnh lùng.

- Chuyện đó thì không có đâu, tên tiểu tử đó trước giờ đều một lòng muốn thăng quan, làm việc tương đối cẩn thận. Chỉ có điều là Lưu Giản thường kéo Mã Câu đi Đột Quyết, chắc làm chuyện gì đó phi pháp.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu,

- Người đi thăm dò về tên Lưu Giản này cho ta, ta muốn biết xem bọn chúng rốt cuộc là đang làm cái trò gì?

Trong lòng Dương Nguyên Khánh cũng rất lấy làm lo lắng, đám thủ hạ dưới trướng hắn tên nào tên nấy đều không phải là những ngọn đèn cạn dầu, tâm tư ghê gớm. Nếu là mấy việc buôn hàng lậu thì vấn đề cũng không lớn, nhưng hắn lo rằng mấy tên đó sẽ bị bọn người Đột Quyết mua chuộc, trở thành nội ứng cho người Đột Quyết. Như Lưu Giản vốn là một người Hung Nô, Mã Câu là người Khương, đối với bản thân hắn tuy là không có gì phải bàn, nhưng còn mức độ trung thành với Đại Tùy thì không cao lắm.

- Tướng quân, còn Uất Trì nữa, sao anh không cho ta biết y là nữ nhi, anh có thể làm mai mối giúp ta được không, ta đã lãng phí mất mười năm rồi, từ trước tới giờ ta đối với nàng ấy...

Bàn Ngư chưa nói dứt lời, bị Dương Nguyên Khánh vỗ cho một cái đánh chạy:

- Đó là việc của ngươi, nếu ngươi có thể thuyết phục nàng ấy chịu gả cho ngươi, thì ta không phản đối, mau đi làm việc cho ta.

Nhìn Bàn Ngư cắm đầu cắm cổ chạy đi, Dương Nguyên Khánh không khỏi lắc đầu cười, trong tất cả đám thủ hạ, hắn thích nhất là cái tên này. Y và Dương Nguy đều là hai tên mập, nhưng Dương Nguy là loại hữu dũng vô mưu, kẻ liều mạng, còn Bàn Ngư thì háo sắc tham tài, giảo hoạt khôi hài, khiến cho người khác cảm thấy rất thú vị.

Hắn giục nhanh bước ngựa, không bao lâu sau đã đi đến Tả quân doanh. Thành Đại Lợi có hai quân doanh, một Tả quân doanh, một Hữu quân doanh, đóng ở trong và ngoài thành, một số công việc sử lý hành chính của quân đội được đặt ở Tả quân doanh. Thực ra dưới trướng Dương Nguyên Khánh cũng không phải là không có quan văn. Quản lý quân đội hai ngàn người, sự vụ rất nhiều, hắn là tướng trấn thủ bậc Tứ phẩm, thủ hạ dưới trướng hắn còn có phó tướng, và một loạt quan văn như Trưởng sử, Tư mã và các Tào tham lo việc quân, Sỹ tào lo việc hành chính tham mưu...

Hắn hoàn toàn có thể để những người này kiêm chức ở huyện nha, nhưng Dương Nguyên Khánh còn có cách nghĩ của riêng hắn, hắn muốn lợi dụng những chức vụ đó để bồi dưỡng thêm nhiều người tài.

Vừa vào đến cổng quân doanh, Dương Tư Ân đã ở đó đợi hắn, y tiến tới trước thấp giọng nói:

- Là Ất Thất Bát, hắn nói là đến chuộc lại thi thể của con trai hắn, cảm xúc rất thiếu kiềm chế, la hét nãy giờ.

- Vậy bây giờ thế nào? Y vẫn thiếu kiềm chế như vậy sao?

- Bây giờ đã bình tĩnh lại rồi, rất im lặng, đang ngồi ngẩn ra bên trong đó. Tướng quân, y dẫn theo tám trăm người đến, nhưng bọn ta chỉ cho hắn và một tên tùy tùng khác vào thành thôi.

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Phái người để mắt đến thủ hạ của hắn, không được để cho bọn chúng làm càn.

- Đã sắp xếp cả rồi.

Dương Tư Ân đưa Dương Nguyên Khánh bước nhanh về phía một căn lều trướng giành cho khách, Dương Nguyên Khánh trực tiếp đi thẳng vào luôn.

Một gã người Hồ chừng bốn bảy bốn tám tuổi đang ngồi trong trướng, cao to uy mãnh... đầu tóc màu nâu. Người Tiết Diên Đà thuộc nhóm người Thiết Lặc, tuy dòng giống và nguồn gốc sinh sống khác so với người Đột Quyết, nhưng đều là chủng người lai giữa tộc da vàng và tộc da trắng, tập tục, phục sức đều hoàn toàn giống nhau. Nhưng Dương Nguyên Khánh đã ở vùng biên tái này năm năm, hắn có thể phân biệt được điểm khác nhau giữa người Thiết Lặc và người Đột Quyết, chủ yếu là thể hiện ở đôi mắt. Người Đột Quyết phổ biến là có tròng mắt màu xanh lam, còn người Thiết Lặc thì có tròng mắt màu vàng nâu.

Người đang ngồi trong trướng chính là Khả Hãn của Tiết Diên Đà, Ất Thất Bát, y đã ngồi như thế được chừng gần nửa canh giờ, cảm xúc từ bình tĩnh, đến kích động... đến bình tĩnh lại... đến lúc này y đã hoàn toàn lấy lại bình tĩnh, ngồi ngẩn người ở đó, đợi Dương Nguyên Khánh đến.

Nhìn thấy một quan quân với bộ dạng chủ tướng bước vào trong trướng, Ất Thất Bát liền biết người mà mình đang đợi đến rồi, y chầm chậm đứng lên, đặt tay trước ngực, hành lễ thật sâu với Dương Nguyên Khánh:

- Dương tướng quân, Tiết Diên Đà xin gửi lời chào tới ngài.

- Xin mời ngồi!

Dương Nguyên Khánh dùng tiếng Đột Quyết nói với y.

- Dương tướng quân, không biết ta còn có thể được nhìn con trai ta một lần cuối hay không?

Ất Thất Bát hỏi bằng một giọng điệu bi ai.

- Ta biết phong tục của các người, thi thể của con trai ngươi ta bảo quản rất cẩn thận, giữ sự tôn nghiêm cho y sau khi chết, ta sẽ giao lại thi thể của y cho ngươi theo phong tục của thảo nguyên.

Ất Thất Bát gật gật đầu... thở dài một hơi, nói:

- Ngươi ra giá đi!

Dương Nguyên Khánh giơ ra năm ngón tay, nói với y:

- Khả Hãn chết trận, thì dùng hai trăm ngàn con dê để đổi lại thi thể, Đại tù trưởng là một trăm ngàn, nhưng y là con trai của Khả Hãn, lại là tù trưởng của bộ lạc Thứ Đạc, theo quy định thì một trăm ngàn con dê.

Ất Thất Bát cúi đầu trầm tư một lát, nói:

- Nếu như Tiết Diên Đà không bị thiên tai, ta có thể cho ngươi hai trăm ngàn con dê, nhưng bây giờ số gia súc của bọn ta chỉ còn lại một nửa, rất nhiều dê đang mang thai, đến đầu mùa xuân năm sau sẽ sinh hạ dê con. Dương tướng quân chắc người cũng biết, số gia súc này đối với bọn ta có ý nghĩa như thế nào. Như vầy đi, ta sẽ cho ngươi một trăm ngàn tấm da dê; ngoài ra, bọn ta mới khai thác được một số ngọc thạch thượng hạng ở Kim Sơn, dùng một trăm ngàn tấm da dê cộng thêm số ngọc thạch này, có được không?

Nói đoạn, Ất Thất Bát đem một chuỗi vòng tay bằng ngọc thạch đưa cho Dương Nguyên Khánh,

- Cái này được làm từ số ngọc thạch đó, ta có thể đảm bảo chất lượng đều như nhau.

Dương Nguyên Khánh nhận lấy chuỗi vòng tay xem qua, đều là loại ngọc Mã não thượng hạng, ngọc chất khiết, là loại ngọc thượng đẳng, hắn gật gật đầu:

- Vậy cho ta bao nhiêu ngọc thạch?

- Ta có thể cho ngươi một nửa số mà bọn ta đang có, chừng năm trăm cân.

- Vậy được! Chúng ta một lời đã định.

Dương Nguyên Khánh đưa bàn tay ra, Ất Thất Bát cũng giơ bàn tay ra vỗ mạnh vào tay hắn. Lúc này, hai binh sỹ Tùy khiêng một chiếc cáng bước vào trong trướng, trên cáng là thi thể của Thứ Đạc, được phủ bởi một tấm da dê.

Ất Thất Bát ngẩn ngơ thần hồn tiến lên phía trước, “thụp”! quỳ xuống trước cáng, y chầm chậm dở tấm thảm lông lên, nhìn thấy một gương mặt trắng bệch, y ôm lấy gương mặt con trai, nước mắt tuôn rơi lã chã, cứ quỳ bên thi thể của con mà khóc rống lên.

Đột nhiên, y quay phắt lại như chiến mã quay đầu, ánh mắt như của một con dã thú nhìn chằm chằm vào Dương Nguyên Khánh, lớn tiếng hét:

- Ngươi đã giết chết hai đứa con trai của ta?

Thần sắc của Dương Nguyên Khánh bình tĩnh một cách lạ thường, thản nhiên nói:

- Nếu ngươi cũng muốn giống như hai con trai của ngươi, trở thành kẻ thù của ta, thì ta cũng không ngại gì mà giết luôn cha của chúng!

Mấy tên binh sỹ đứng sau lưng Dương Nguyên Khánh đều đồng loạt rút đao, hướng về phía y, Ất Thất Bát toàn thân rúng động, mềm oặt xuống như một quả bóng da bị xì hơi, quỳ mọp xuống xin nhận tội với Dương Nguyên Khánh:

- Xin Dương tướng quân tha lỗi cho sự thất lễ của một người cha bị mất con.

Dương Nguyên Khánh lắc lắc đầu:

- Ta không so đo sự vô lễ của ngươi, ngươi về đi! Thi thể thì cứ theo quy củ mà tiến hành, khi nào đưa về, khi nào trao đổi.

- Không cần chờ, đồ vật ta đều đem eo đến cả rồi, bây giờ ta sẽ trao đổi với ngươi.

Bên ngoài thành, người Tiết Diên Đà đem từng bao da dê đã được buộc bó cẩn thận và mấy xe ngọc thạch đến chất đống trước cổng thành, một trăm ngàn tấm da dê chất cao như núi, đoạn bọn họ đem thi thể của Thứ Đạc đặt vào xe ngựa.

Ất Thất Bát cúi mình thật sâu hướng về phía thành Đại Lợi thi lễ, trong ánh mắt chất chứa ngọn lửa thù hận, y tự lẩm bẩm:

- Dương Nguyên Khánh, người giết chết hai đứa con của ta, mối thù này ta nhất định sẽ thanh toán với ngươi!

Dương Nguyên Khánh đứng trên tường thành nhìn bọn họ rời đi, hắn cũng thản nhiên lẩm bẩm một mình:

- Tiết Diên Đà, ta coi bọn ngươi trở thành bậc thang giúp ta tiến lên phía trước!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.