Sài Thiệu khéo léo từ chối kiến nghị của Dương Nguyên Khánh giúp y trở thành lang tướng Ưng Dương, cảnh tượng vừa rồi vẫn còn khiến y cảm thấy kinh hãi. Y nằm mơ cũng không ngờ Dương Nguyên Khánh lại giết Nguyên Thượng Ứng dứt khoát đến như vậy, hơn nữa còn động thủ ở trong quân doanh của Nguyên Thượng Ứng, làm cho người khác không thể tin nổi.
Nghĩ đến Dương Nguyên Khánh đã lợi dụng mình, trong lòng Sài Thiệu có chút tức tối. Cứ như thế mà giết chết Nguyên Thượng Ứng, biến y thành đồng mưu với Dương Nguyên Khánh, khiến y dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch tội danh này, làm y khó lòng ăn nói với nhạc phụ. Trước khi đi nhạc phụ có căn dặn đừng chen vào tranh chấp giữa Dương Nguyên Khánh và Nguyên Thượng Ứng, song y không thể ngờ hòa giải cũng có thể biến thành đồng mưu sát nhân.
Sài Thiệu âm thầm thở dài trong lòng, một lần nữa khom người khéo léo từ chối:
- Ty chức tư cách hèn kém, sao có thể vọng tưởng làm lang tướng Ưng Dương, nhạc phụ của ta cũng sẽ không đồng ý, đa tạ hảo ý của Dương tướng quân!
Dương Nguyên Khánh áy náy nói:
- Thực ra giết Nguyên Thượng Ứng chỉ là ý nghĩ nhất thời, không hề dự tính trước, ta thấy Nguyên Thượng Ứng không hề phòng bị nên mới muốn giết y, không kịp báo cho Sài tham quân hay, trong lòng ta cũng rất day dứt. Vì muốn biểu đạt thiện ý, ta đề cử Sài tham quân thay thế Nguyên Thượng Ứng, tư cách không thành vấn đề. Y chỉ là Thiên Ngưu bị thân của Tề vương, mà Sài tham quân lại là Thiên Ngưu bị thân của Thái tử, y có thể làm lang tướng Ưng Dương, sao Sài tham quân lại không thể chứ? Sài tham quân chớ nên trì hoãn.
Tim của Sài Thiệu có hơi đập nhanh, lang tướng Ưng Dương là ngũ phẩm, còn chức Lục sự tham quân của y chỉ là bát phẩm, chuyện này do y phấn đấu nhiều năm mới có thể đạt được. Dương Nguyên Khánh là cung giám, nếu hắn đề cử mình thì khả năng thành công rất cao, mình có nên nắm lấy cơ hội này hay không?
Dương Nguyên Khánh cảm thấy Sài Thiệu đã động tâm, hắn lại khuyên dụ một lần nữa:
- Sài tướng quân, khoảng mười ngày nữa Hoàng thượng sẽ ghé qua đây, ta cần phải bẩm báo chính sự với Thánh thượng, khi ấy ta sẽ đề cử Sài tham quân thay thế Nguyên Thượng Ứng. Dựa vào quan hệ của phụ thân Sài tham quân với Thánh thượng, ta nghĩ Thánh thượng sẽ vui vẻ đồng ý. Sài tham quân, cơ hội này không phải lúc nào cũng có, gặp được thì nên nắm bắt, đây mới là điều mà đại trượng phu nên làm!
Sài Thiệu động tâm rồi, cơ hội này quả thực không phải lúc nào cũng có, y trầm tư một hồi rồi nói:
- Dương tướng quân, để ta suy nghĩ kĩ một chút, ta sẽ nhanh chóng trả lời.
- Được thôi! Ta sẽ đợi hồi đáp của ngươi.
Sài Thiệu hành lễ rồi lui xuống, Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng ném mũi tên cầm trong tay lên bàn. Trong quá khứ, Lý Uyên có được thiên hạ chính là nhờ quý tộc Quan Lũng chống đỡ, một mũi tên này của mình dù không thể thay đổi đại cuộc, nhưng chí ít cũng có thể tạo ra một vết rạn trong quan hệ của Lý Uyên với quý tộc Quan Lũng.
- Tướng quân!
Dương Đại Lang bước nhanh vào bên trong, cầm theo một rương gỗ, đây chính là vật phẩm cá nhân của Nguyên Thượng Ứng. Tinh thần Dương Nguyên Khánh dao động, đột nhiên hắn thấy một con ngựa được dẫn đến ở ngoài lều liền cười hỏi:
- Con ngựa đó là của Nguyên Thượng Ứng?
- Vâng! Là một con ngựa tốt.
Dương Nguyên Khánh đứng dậy ra khỏi lều, chỉ thấy ngựa ở bên ngoài cao một trượng, thân đen như than, không có đến một sợi lông tạp, tứ chi tráng kiện hữu lực, là một bảo mã Y Tái hiếm có, không thua gì ngựa Ô Truy của Đơn Hùng Tín. Dựa vào trực giác của hắn đối với chiến mã, con ngựa này ba tuổi là tối đa.
- Tướng quân, đây là con ngựa tốt!
Dương Đại Lang nhẹ nhàng vỗ về phía sau con ngựa, thành thật khen ngợi.
Dương Nguyên Khánh gật đầu cười, ném dây cương ngựa cho Dương Đại Lang:
- Đại Lang, con ngựa này cho ngươi.
Dương Đại Lang ngẩn người, y vội vàng khua tay:
- Tướng quân, ta không có ý đó!
- Ta biết ngươi không có ý đó, nhưng ta thưởng con ngựa này cho ngươi, con ngựa kia của ngươi đã mười lăm tuổi rồi, để nó dưỡng già đi!
Chiến mã của Dương Đại Lang theo y mười mấy năm rồi, đã trở nên già cỗi, không còn thích hợp xông pha chiến đấu. Có lúc y cũng cân nhắc việc đổi ngựa, song vẫn không tìm được con nào thích hợp. Mà y thực sự thích con ngựa này, y nhẹ nhàng vuốt ve bờm ngựa, trong lòng cảm thấy xúc động vì sự tử tế của Thiếu chủ nhân.
Dương Nguyên Khánh quay vào lều lớn, tiếp tục mở rương nhìn vật phẩm của Nguyên Thượng Ứng, đây đều là những đồ vật tùy thân của y. Bên trong không có nhiều, chỉ có vài thỏi vàng, một thanh chủy thủ nạm bảo thạch, một nửa thẻ bài hình tròn bằng ngà voi và một quyển sổ nhỏ.
Dương Nguyên Khánh cầm lên, quyển sổ này làm từ da dê của Tây Vực, khổ vừa bàn tay, dùng chỉ đính lại, ước chừng hơn mười trang. Lật ra xem một hồi, trong này hình như ghi chép những chuyện khá tư mật của Nguyên Thượng Ứng, trang đầu tiên viết:
“Ghi chép của Thái Nguyên Vương Hưng về cửa hiệu Để”, tiền tồn là ba trăm lẻ năm ngàn xâu, lấy thẻ bài ngà voi làm chứng…
Dương Nguyên Khánh cầm lấy miếng ngà voi chỉ còn một nửa, phía sau khắc hai chữ triện “Vương Hưng”, thì ra đây chính là bằng chứng thay thế tiền, ba trăm lẻ năm ngàn xâu, Nguyên Thượng Ứng này quả thực có lắm tiền nhiều của.
Việc cấp bách hiện giờ của hắn là phải tìm thấy chứng cứ tham ô của Nguyên Thượng Ứng, một nửa tấm nguyên bài ngà voi này dù có thể chứng minh một chút, song vẫn chưa đầy đủ. Dương Nguyên Khánh lại lật thêm vài trang nữa, ngày đó tháng đó lấy ra bốn mươi tám ngàn cân lương, những mẩu ghi chép nối tiếp nhau, gần nhất là ngày hôm qua, lấy ra chín mươi sáu ngàn cân lương.
Dương Nguyên Khánh trở nên hứng khởi, hắn lập tức hạ lệnh:
- Cho lương quan đến gặp ta!
Một tên sĩ binh y lệnh chạy đi, Dương Nguyên Khánh lại lật sổ xem xét, mấy trang sau là tình hình nuôi dưỡng vài nữ nhân ở thành Thái Nguyên của Nguyên Thượng Ứng, Dương Nguyên Khánh không có hứng thú gì với chuyện này, lật tiếp nữa thì toàn trang trắng. Khi hắn lật đến trang cuối cùng, không ngờ lại phát hiện có một hàng chữ được ghi rất nhỏ:
“Mùng bảy không trăng”, cung Tấn Dương lấy ra một ngàn năm trăm bộ giáp trụ, hai ngàn lưỡi hoành đao.
Mẩu ghi chép này khiến Dương Nguyên Khánh cảm thấy có chút kì lạ, không phải đã nói không thể lãnh binh giáp từ cung Tấn Dương hay sao, mà mẩu ghi chép này lại xuất hiện trong quyển sổ ghi chép chuyện tư mật của Nguyên Thượng Ứng. Chuyện này hơi kỳ quái, hơn nữa quân phủ của Nguyên Thượng Ứng chỉ có một ngàn hai trăm người, số lượng giáp trụ cùng hoành đao mà y lãnh được vượt quá nhân số này, tại sao lại như vậy?
Dương Nguyên Khánh để ý thấy Nguyên Thượng Ứng dùng chữ “lấy” mà không phải là “lãnh”, sai sót một chữ thì ý nghĩa khác đi rất nhiều.
Hắn hạ quyển sổ xuống, có nhiều điểm đáng ngờ khiến hắn trầm tư sâu xa, lẽ nào trong đây còn 鮠giấu bí mật nào khác?
- Tướng quân, lương quan đến rồi!
Bẩm báo của sĩ binh truyền vào từ bên ngoài.
- Cho y vào đây!
Dương Nguyên Khánh thu dọn lại vật phẩm ở trên bàn.
Một vị quan quân hơn ba mươi tuổi tiến vào, quì một gối hành lễ:
- Ty chức Thương Tào tham quân sự Hầu Mạc Minh Chí tham kiến Dương cung giám.
Loại người quản lý tiền lương vật tư này đều là tâm phúc của chủ tướng. Dương Nguyên Khánh chăm chú nhìn vào mắt y, thấy y thủy chung vẫn không dám ngẩng đầu nhìn thẳng vào mình, ánh mắt chợt lóe, Dương Nguyên Khánh liền cười hỏi y:
- Hầu Mạc tham quân, ta muốn hỏi một chuyện, giáp trụ cùng binh khí của quân phủ các ngươi đều là tự chế tạo?
Hầu Mạc Minh Chí sững người trong giây lát, lời này hỏi ra có chút kỳ quái, nào có chuyện tự chế tạo ra giáp trụ cùng binh khí? Chẳng lẽ chốt quân ở vùng biên cương là như thế này ư?
- Hồi bẩm cung giám, thông thường nếu binh khí bị hư hại cần phải đổi, trước tiên phải biên chế nhu cầu trình lên Binh bộ, sau khi Binh bộ phê chuẩn thì chuyển đến Quân khí giám. Quân khí giám lại phái người chuyển binh giáp mới đến, đồng thời thu lại binh giáp bị hư hại. Mọi việc đều phải đăng ký ghi số lại, nếu lỡ đánh rơi thì phải chịu trách nhiệm.
- Lần lãnh giáp trụ gần nhất của quân phủ các ngươi là lúc nào?
- Khoảng hai năm trước, khi ấy ty chức vẫn chưa đến đây.
Dương Nguyên Khánh đã hiểu được đôi chút, chuyện lấy giáp trụ từ cung Tấn Dương của Nguyên Thượng Ứng không can hệ gì đến quân phủ của y, vậy thì dùng ở nơi nào khác ư, sao Nguyên Thượng Ứng có thể lấy được binh giáp từ cung Tấn Dương?
Hầu Mạc Minh Chí thấy Dương Nguyên Khánh vẫn trầm tư im lặng, bèn nhỏ giọng nói:
- Nếu cung giám không có việc gì nữa, ty chức xin cáo lui trước.
- Không! Ta có việc cần đến ngươi.
Dương Nguyên Khánh tạm thời đặt chuyện binh giáp qua một bên, hắn nhìn lướt qua Hầu Mạc Minh Chí, cười nói thản nhiên:
- Ta muốn thảo luận chuyện lương thực với ngươi một chút.
Màn đêm dần buông xuống, ánh đèn trong lều ngời sáng. Dương Nguyên Khánh hạ bút viết một bản báo cáo gửi cho Hoàng thượng Dương Quảng, liên quan đến nguyên nhân giết Nguyên Thượng Ứng. Hắn đã thẩm tra, trong mười ngày ngắn ngủi, Nguyên Thượng Ứng đã cắt xén gần sáu trăm ngàn cân lương thực, chứng cứ xác thực. Cứ cho là hắn không có quyền hạn, tự ý giết chết lang tướng Ưng Dương ngũ phẩm, song chứng cứ tham ô lương thực của Nguyên Thượng Ứng cũng đủ để Dương Quảng bỏ qua tội danh tự ý giết người của hắn.
Dương Nguyên Khánh viết xong bản tấu, lại lấy ra quyển sổ da dê, dùng thanh chủy thủ sắc bén cẩn thận rạch đi trang cuối cùng, khéo léo khơi ra mảnh giấy vụn sót lại ở khe hở của mảnh da dê, sau cùng mới cất quyển sổ và tấu sớ vào trong một túi giấy dầu lớn.
Trong túi giấy dầu đã có những thứ như sổ sách, thẻ bài ngà voi cùng lời khai của Hầu Mạc Minh Chí. Dương Nguyên Khánh cẩn thận niêm phong túi giấy, giao lại cho Dương Đại Lang đứng ở bên cạnh.
- Giao túi giấy cho Bùi Củ cùng với phong thư này.
Dương Nguyên Khánh cũng giao phong thư gửi Bùi Củ cho Dương Đại Lang. Dương Đại Lang nhận lấy túi giấy và thư rồi gật đầu nói:
- Ty chức đi ngay bây giờ!
- Đi suốt đêm, đi sớm về sớm!
Dương Đại Lang hành lễ, cầm túi giấy ra khỏi doanh trướng, y đặt vật phẩm vào túi bên hông ngựa, xoay người phóng lên ngựa rồi phất tay:
- Chúng ta đi thôi!
Ba tên kỵ binh phóng nhanh theo y về hướng bắc, dần dần khuất đi trong màn đêm. Dương Nguyên Khánh quay về doanh trướng, lấy ra tấm da dê bị hắn rạch đi, cẩn thận xem xét một lúc:
- Một ngàn năm trăm bộ giáp trụ, hai ngàn lưỡi hoành đao…
Con số này rất lớn, hắn có trực giác chuyện này có lẽ liên quan đến Tề vương, Nguyên Thượng Ứng không phải là thị vệ tùy thân của Tề vương hay sao?
Ngày tiếp theo trời âm u, gần hai trăm ngàn dân phu thức dậy khi bị sĩ binh giám công thúc giục, chuẩn bị làm việc rồi mà thái độ của sĩ binh giám công không hề có cải thiện gì, vẫn hung ác như cũ, chỉ hơi chậm chạp một chút liền bị quất đánh bằng roi da. Có điều lần này quy củ nhiều hơn một chút, nếu ai bệnh nặng mà có trên ba mươi người đồng hương làm chứng thì có thể nghỉ ngơi, không cần làm việc, nếu bệnh tình nghiêm trọng, có thể được miễn lao động, cho phép người nhà đón về.
Dân phu rất nhanh chóng phát hiện ra một thay đổi khác khiến họ vui mừng. Trước kia, buổi sáng chỉ có thể uống một chén cháo loãng nhạt nhẽo, song trưa nay cháo không những đậm đà hơn mà còn được thêm hai cái bánh bao nữa. Sự thay đổi này khiến dân phu mừng rỡ như điên. Sĩ binh phát cơm cũng mau chóng mang tin tức truyền đến cho hai trăm ngàn dân phu, chiều hôm qua, cung giám Dương Nguyên Khánh đã giết chết Nguyên Thượng Ứng tham ô lương thực, không cho phép bất kỳ ai cắt xén lương thực của bọn họ nữa.
Tin này khiến hai trăm ngàn dân phu sôi nổi hẳn lên, có thể ăn no, còn được nghỉ bệnh dưỡng sức, điều này chắc chắc có thể bảo toàn tính mạng của bọn họ, không còn giống như lúc xây Trường thành đã chết đi một nửa. Trong một lúc, Dương Nguyên Khánh đã trở thành Bồ Tát cứu mạng trong lòng của hai trăm ngàn dân phu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]