Chương trước
Chương sau
Dương Quảng nhìn chăm chú bản đồ thật lâu, mở mang bờ cõi, đây là việc mà bao nhiêu năm nay y mơ ước tha thiết, hơn hẳn Hán Vũ Đế, khiến cho quân kỳ của Đại Tùy tiến xa hơn. Giờ khắc này, ngọn lửa lý tưởng trong lòng y bắt đầu bùng cháy.

Y bỗng dưng xoay người, nhìn chăm chú Dương Nguyên Khánh nói:

- Nói thử suy nghĩ của khanh?

Dương Nguyên Khánh khom người nói:

- Thần có ba phương án, phương án thứ nhất là tăng binh xây huyện, xây dựng huyện Kim Mãn, vẫn như cũ quản hạt quận Y Ngô, nhưng binh lực quận Y Ngô hiển nhiên không đủ, cần triều định phải tăng thêm ít nhất năm nghìn quân đội. Phương án thứ hai là tăng binh xây quận, kiến lập quận Đình Châu, cũng phải tăng thêm năm nghìn quân đội. Phương án thứ ba chính là dùng hai quận Y Ngô và Đình Châu làm nền móng, khôi phục Tây Vực Đô Hộ phủ của triều Hán, bảo đảm khóng chế Tây Vực trên quân sự.

- Vậy thì khanh tán thành phương án nào?

Dương Quảng lại hỏi.

- Vốn dĩ ý của vi thần là tán thành phương án thứ ba, xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, nhưng hiện giờ thời cơ chưa đến, sẽ dẫn đến Khế Bật và Tây Đột Quyết mạnh mẽ phản lại, cho nên thần đề nghị kiến lập quận Đình Châu trước, tiến hành dự trữ quan viên, chờ khi thời cơ chín muồi rồi, lại xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ.

Dương Quảng chậm rãi gật đầu,

- Phương án thứ nhất năng lực yếu, trẫm không muốn lấy, phương án thứ ba thực sự thời cơ không chín muồi, trẫm cũng không cảm thấy vội vàng, phương án thứ hai của khanh không vội không hoãn, trẫm rất tán đồng, theo lời khanh nói, xây dựng quận Đình Châu trước.

Dương Quảng ngồi xuống, trực tiếp mở tấu chương của Trương Cẩn ra, dùng bút đỏ vẽ lên trên mặt chữ ‘ Phủ’, phủ quyết lời buộc tội của hắn.

Dương Quảng lộ vẻ có chút hưng phấn, dùng giọng điệu đùa cợt nói:

- Tương lai xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, trẫm cho khanh nhậm chức Đô Hộ, khanh có đồng ý không?

Dương Nguyên Khánh do dự một chút, lại không trả lời, Dương Quảng hơi ngơ ngác, y cho rằng Dương Nguyên Khánh sẽ nói ‘Thần nguyện vì bệ hạ cống hiến sức lực’, không ngờ Dương Nguyên Khánh lại trầm mặc.

- Sao, khanh không muốn sao?

Dương Quảng nhìn hắn, trong mắt không có xíu biểu cảm nào, không biết y đang nghĩ gì?

Dương Nguyên Khánh cười khổ một tiếng:

- Nếu thần thật sự là Tây Vực Đô Hộ, chỉ sợ sẽ có người tố cáo thần.

- Sao lại nói vậy?

- Thần hôm nay vào thành có nghe được mấy đứa trẻ hát, Kinh Châu Dương, Nguyên nhật sinh.

Dương Nguyên Khánh liền đem việc hôm nay nghe được nói cho Dương Quảng biết, sau cùng khẩn thiết nói:

- Bản đồng dao này vừa mới lưu truyền hai ngày nay, rất rõ ràng là nhắm vào việc thần hồi kinh, thần khẩn cầu bệ hạ tra kỹ việc này, đừng để thần gánh hết tội này.

Kỳ thật chuyện đồng dao này, Dương Quảng cũng nghe rồi, y mơ hồ đoán rra được có liên quan đến Nguyên Thọ, nhưng y cũng không muốn hỏi, một là không có chứng cứ, tiếp theo là y không muốn nhúng tay vào cuộc đấu tranh giữa quý tộc Quan Lũng và sĩ tộc Sơn Đông, cho nên việc bản đồng dao này y làm bộ như không biết. Hiện giờ nếu Dương Nguyên Khánh đã đề xuất phải tra rõ việc này, y cũng không thể giả hồ đồ nữa.

Dương Quảng cười cười, bèn nói:

- Trẫm sẽ tra chuyện này, nhưng mà chưa chắc có thể tra ra được, trẫm sẽ dùng một phương thức khác để rửa sự thanh bạch cho khanh, liên quan đến việc phong thưởng cho khanh qua cuộc chiến Tây Vực lần này, trẫm qua vài ngày Vũ Văn Thuật hồi kinh sẽ cùng tuyên bố.

Dương Nguyên Khánh trong lòng đột nhiên nhảy dựng, sẽ không khiến hắn lại quay về Tây Vực chứ! Nhưng nghĩ lại biết không thể, nếu như cho hắn nhậm chức Thái Thú quận Đình Châu, vậy không phải là thăng chức cho hắn, mà là giáng chức.

Dương Quảng dường như biết được tâm tư của hắn, bèn cười vỗ vỗ vai của hắn:

- Yên tâm đi! Trẫm tạm thời sẽ không cho khanh đi Tây Vực, mười năm nay khanh đều ở biên cương, quả thật là hơi khổ một chút, trẫm sẽ cho khanh hưởng thụ vài năm phồn hoa của Đại Tùy.

Dương Nguyên Khánh trong lòng cười khổ không ngừng, lời ngầm của Dương Quảng chính là nói, chốc nữa hắn sẽ không được về quận Ngũ Nguyên, xem ra bản đồng dao kia ở trong lòng Dương Quảng có chút tác dụng tế nhị rồi.

- Nếu bệ hạ không có việc gì nữa, thần xin cáo lui.

- Đi đi! Đoàn tụ với thê tử của khanh, thăm phụ thân khanh một chút, rảnh thì đi xem Nhạc Bình Công chúa. Thê tử của khanh được phong nhất phẩm cáo mệnh, kỳ thực là yêu cầu cực lực của nàng ấy.

Dương Nguyên Khánh trong lòng nao nao, không ngờ là ý của Dương Lệ Hoa, nàng không phải nói tuổi trẻ địa vị càng cao càng có nhiều người ghen tị sao? Lúc này sao lại cực lực yêu cầu cao phong cho thê tử của mình?

Dương Nguyên Khánh trong lòng khó hiểu, liền lui xuống, Dương Quảng lại chắp tay sau lưng đi đến trước bản đồ, nhìn mảnh đất phía Tây quận Y Ngô, sự kích động nổi lên trong lòng y, y lầm bầm lầu bầu nói:

- Không tồi, tái xây dựng Tây Vực Đô Hộ phủ, hy vọng trẫm có thể nhìn thấy được ngày này!

Từ ngự thư phòng đi ra, Dương Nguyên Khánh đi thẳng tới quảng trường rộng rãi trong điện Tuyên Chính, nơi này là mỗi buổi triều sáng, tập trung các triều thần, hôm nay là tuần nghỉ, trên quảng trưởng vô cùng trống trải.

Nhìn lên bầu trời trong xanh, Dương Nguyên Khánh nhẹ nhàng thở dài, không biết vì sao, hắn cũng có một cảm giác gần vua như gần hổ. Dương Quảng đối với lời nói của hắn bắt đầu có ám khí, rõ ràng không muốn hắn đi Tây Vực, lại cố ý nói cho hắn làm Tây Vực Đô Hộ, rõ ràng kiêng hắn tiếp cận Dương gia, lại cố ý muốn hắn đi thăm phụ thân.

Tất cả đều là là sự thay đổi khi hắn và Bùi gia làm thông gia, hắn đã vào một thế lực tập thể, Dương Quảng sẽ không tín nhiệm hắn như trước nữa, hoặc là nói hắn sẽ không trở thành đao trong tay Dương Quảng nữa.

- Nguyên Khánh!

Phía sau có người gọi hắn, làm đứt đoạn ý nghĩ của hắn, Dương Nguyên Khánh vừa quay đầu lại, chỉ thấy ngoài hai mươi bước có một tên triều quan đang hướng về phía hắn ngoắc tay, một cột trụ rồng cuộn đã chặn tầm mắt của hắn, đi về phía trước hai bước, không ngờ là Bùi Uẩn.

Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt, hắn bước nhanh đến tiếp đón:

- Nhị tổ phụ, hôm nay không phải là tuần nghỉ sao?

Dương Nguyên Khánh xưng hô theo thê tử của mình, một tiếng xưng hô ‘ Nhị tổ phụ’ thật sự tự nhiên, khiến trong lòng Bùi Uẩn sinh ra một luồng ấm áp. Ông ta đối với Dương Nguyên Khánh vẫn rất ôn hòa, tất nhiên là vì Dương Nguyên Khánh không phải là cháu rể ruột của ông ta, nhưng ông ta đối với Dương Nguyên Khánh cũng có một luồng thành kiến liên quan, ông ta vẫn cảm thấy Dương Nguyên Khánh suy tính quá sâu xa, Bùi Uẩn sẽ bị điều này làm mệt mỏi.

Nhưng nửa năm không gặp, đây là câu Nhị tổ phụ đầu tiên mà Dương Nguyên Khánh gọi ông ta, điều này làm cho Bùi Uẩn có chút không ngờ, đồng thời cũng có chút cảm động, ông ta mỉm cười nói:

- Tuần nghỉ cũng không thể ai cũng đều nghỉ ngơi, triều đình phải có người ở lại, hôm nay vừa lúc ta trực.

Ông ta thấy Dương Nguyên Khánh vẫn quân phục như cũ, liền dùng ngón tay cái chỉ hướng lệch điện hỏi:

- Còn không về nhà đã tới gặp thánh thượng sao?

Dương Nguyên Khánh gật gật đầu:

- Vừa mới hồi kinh, vẫn chưa kịp hồi phủ, bây giờ đang muốn đi về nhà.

Bùi Uẩn trầm mặc một chút, nói:

- Tối nay cháu đến Bùi phủ một chuyến đi! Có chút chuyện muốn nói với cháu.

- Vâng!

Dương Nguyên Khánh đáp một tiếng:

- Vậy cháu đi về trước, tối nay cháu sẽ cùng Mẫn Thu tới.

Dương Nguyên Khánh thi lễ, bèn cáo từ mà đi. Bùi Uẩn nhìn bóng dáng hắn đã đi xa, lại nghĩ tới một việc mới lộ diện gần đây nhất, trong lòng thực có chút lo lắng, ông ta không khỏi khẽ thở dài.

Nghĩ đến đã nửa năm không gặp kiều thê, Dương Nguyên Khánh trong lòng cũng nóng lên, thúc ngựa trên đường Định Đỉnh Môn, một lát liền tới được phường Sùng Nghiệp, vào trong cửa phường rồi, thẳng đến trước cửa nhà mình mới ngừng lại. Thấy trước cửa có một chiếc xe ngựa đang dừng ở đó, trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút nghi hoặc, ai lại tới vậy?

Hắn xoay người xuống ngựa, chỉ thấy trước cửa có thềm một tên môn phòng, tuổi khoảng chừng hơn hai mươi lăm, có vẻ ôn hòa, ngồi trên thềm cửa, đang hết sức chăm chú bện đôi giầy cỏ. Tên môn phòng chợt có cảm giác, ngẩng đầu lên nhìn Dương Nguyên Khánh, cười đứng dậy thi lễ:

- Cô gia đã trở về rồi!

Một tiếng ‘ô gia’ này, Dương Nguyên Khánh liền biết, gã chính là hạ nhân của Bùi phủ, Dương Nguyên Khánh cũng chắp tay, chỉ về phía xe ngựa hỏi:

- Là ai đến vậy?

- Là hai tên nữ quan trong cung, đến dạy phu nhân học tập lễ nghi trong cung, đã liên tục đến đây hai ngày rồi, nói hôm nay là ngày cuối cùng.

Dương Nguyên Khánh suy nghĩ bèn hiểu rõ, hẳn là thê tử muốn đi yết kiến Tiêu Hoàng hậu, nên học lễ cung! Hắn cười cười, bước nhanh vào cửa lớn, lại thấy trước mặt Lục Trà xách một cái giỏ vội vàng đi ra, so với trước mập lên một chút, cũng cao hơn một chút. Lục Trà liếc mắt nhìn Dương Nguyên Khánh, liền vừa vui vừa sợ, cao hứng nhảy lên:

- Công tử, người đã về rồi!

Dương Nguyên Khánh nhìn thấy nàng, cũng vô cùng vui mừng, vốn tưởng rằng nàng sẽ ở quận Ngũ Nguyên lấy chồng rồi, không ngờ nàng đột nhiên lại đến kinh thành, dù sao cũng là một nha hoàn luôn hầu hạ hắn, nhiều ít cũng có chút cảm tình.

Dương Nguyên Khánh gõ nhẹ trên đầu nàng, cười nói:

- Tiểu nha đầu này, vẫn còn chưa xuất giá sao?

Lục Trà mặt đỏ lên, cúi đầu uất ức nói:

- Công tử, người không phải nói phải đưa Hoàng đế đi tuần sát quận Du Lâm sao, sau đó mới trở về mà? Kết quả chuyến đi sao mà lại trở về, hỏi mấy tên thân binh, lại nói người bị giáng chức rồi, ta cũng không biết nên đi đâu tìm người nữa, may mắn người có viết thư đến, nếu không ta thật sự xuất giá rồi.

- Ồ! Gả cho ai vậy?

Dương Nguyên Khánh hiếu kỳ hỏi.

Lục Trà vụng trộm nhìn hắn một cái, lại sợ tới mức cúi đầu, mặt càng đỏ hơn, có chút nhăn nhó nói:

- Công tử thật sự hy vọng nô tì xuất giá sao?

- Tiểu nha đầu ngốc nhà ngươi!

Dương Nguyên Khánh cười xen một chút dò hỏi, bước nhanh vào trong nhà:

- Phu nhân ở trong nhà chứ?

- Vâng! Phu nhân ở nội đường.

Lục Trà muốn đuổi theo, đột nhiên nàng ta dừng bước chân lại, không biết nghĩ tới cái gì, mặt càng đỏ hơn, quay đầu hướng phía ngoài cửa mà chạy đi:

- A Phúc thúc, ta đi mua chút đồ, sẽ quay về liền!

Bên trong đại sảnh, hai tên nữ quan trong cung đang làm lễ nghi với Bùi Mẫn Thu, không chỉ là yết kiến hoàng hậu, đây là một sự chuyển biến từ sau buổi tân hơn hướng về phía quan trường phu nhân.

Nữ quan muốn đem toàn bộ lễ nghi triều định dạy cho nàng ta, hình dạng hóa trang, phục sức, đồ trang sức, dáng đi, dùng lời nói, thậm chí bao gồm dùng bữa…, mỗi một khâu đều có rất nhiều chi tiết rườm rà, đều phải học trong vòng ba ngày.

Bùi Mẫn Thu tư chất thông minh, lại thêm sự chịu khó của nàng ta, nàng ta đã nắm bắt được chín phần lễ nghi, tuy không phải là thập toàn thập mỹ, nhưng đã khiến cho hai nữ quan lễ nghi phải chậc chậc khen ngợi nàng.

- Đúng! Tiến lên một bước rưỡi, sau cùng không được bước một bước, cần đi hai bước rưỡi, thi lễ như vậy, cánh tay phải hơi hướng xuống dưới, để tránh cho tay áo dài rớt xuống.

Hai nữ quan cẩn thận tỉ mỉ dạy Bùi Mẫn Thu, Bùi Mẫn Thu cũng học cực kỳ chăm chỉ. Dương Nguyên Khánh đứng ở ngoài cửa sổ, hắn không muốn quấy rầy thê tử, hắn biết học lễ nghi này rất quan trọng.

Nữ nhân so với nam nhân càng thêm coi trọng chi tiết, giống như hắn tham kiến Hoàng đế, có khi hành quân lễ, có khi lại khom người thi lễ, còn nhịp bước thì tùy ý mà đi, chỉ cần đại khái không đến mức, Dương Quảng cũng sẽ không chú ý đến chi tiết đúng hay không, nhưng nữ nhân lại không được, bọn họ sẽ không nói đến quốc gia đại sự, quan tâm coi trọng chi tiết lễ nghi, hơi sai sót một chút, sẽ bị người ta cười nhạo báng.

- Khi nàng yết kiến Hoàng hậu đi nhiều hơn nửa bước.., toàn bộ phu nhân trong vòng vây cũng sẽ bàn luận tới việc này, rất làm cho người ta không ngẩng đầu nổi.

Dương Nguyên Khánh thấy thê tử đi đến phải chú ý toàn thân, hắn liền lặng lẽ xoay người, đi xuống bậc thềm, ở trong sân tìm thấy một tảng đá to ngồi xuống. Lúc này về đến nhà, nhìn thấy thê tử rồi, sự mệt mỏi sau chiến tranh và vẻ khẩn trương khi gặp Thánh trong lòng Dương Nguyên Khánh liền hoàn toàn biến mất, trong lòng vô cùng thoải mái, dường như con thuyền đi xa về tới cảng cố hương yên tĩnh, cảm giác này đúng là tốt đẹp vậy.

- Ngươi đã trở lại rồi!

Bỗng nhiên phía sau truyền đến một âm thanh nữ nhân vui mừng kinh ngạc, Dương Nguyên Khánh hơi sửng sốt, tiếng này không giống với tiếng của Mẫn Thu. Hắn quay đầu lại, chỉ thấy sau lưng một thiếu phụ mặc váy, hóa ra là Bùi U, nàng ấy trang điểm khá trang nhã, nhưng Dương Nguyên Khánh cảm thấy trên mặt nàng ấy có chút hơi không thích hợp, lại nói không nên lời.

Hắn vội vàng đứng dậy hành lễ:

- Hóa ra là đại tỉ!

Kỳ thật Bui U so với hắn vẫn nhỏ hơn một tuổi, kêu tiếng ‘đại tỉ’ này lLàm cho mặt Bùi U có chút phát nóng lên, tim đập thình thịch, lại không biết nên nói gì với hắn? Nửa ngày, nàng ấy mới lèo xèo nói:

- Ta và Mẫn Thu ở cùng một chỗ, ta không biết ngươi hôm nay trở về, thật sự xin lỗi!

Dương Nguyên Khánh mỉm cười:

- Điều này không có liên quan gì cả, tỷ có thể ở cùng Mẫn Thu, đệ cầu còn không được mà.

Ánh mắt Dương Nguyên Khánh dừng trên mi mắt của nàng ấy, hắn đột nhiên phát hiện Bùi U bất thường, nàng ấy vốn dĩ có chút cạo chân mày, một lần nữa dùng bút chì nhỏ vẽ chân mày, tuy rằng đẹp hơn so với trước, nhưng loại cảm giác tùy tiện trước kia đã không còn nữa, làm cho Dương Nguyên Khánh cảm thấy nuối tiếc vô cùng.

Bùi U thấyDương Nguyên Khánh chú ý đến chân mày của mình, mặt bỗng đỏ lên, vội vàng giải thích:

- Hôm qua ta và Mẫn Thu cùng học trang điểm, phải cạo chân mày như vậy, ta không biết ngươi trở về.. Không! Không! Không có liên quan đến ngươi, ý của ta là…

Bùi U trong lòng hoảng loạn, nói năng lộn xộn, sau cùng giải thích, nàng ấy thực sự chống đỡ không nổi, xoay người liền vội vàng khẩn trương đi vào trong viện, nàng ấy hận không thể tìm một cái lỗ mà chui vào trong đó.

Dương Nguyên Khánh không kìm nổi, cười phá lên:

- Đại tỉ, ta không có ý gì cả!

Bùi U càng thêm luống cuống, chân giẫm lên cả váy, suýt nữa ngã nhào, tình hình học lễ nghi có trình tự hai ngày nay sớm đã lên chín tầng mây.

- Phu quân!

Trên bậc thềm, truyền đến tiếng kêu vui mừng phấn khích của Mẫn Thu. Nàng ta nghe thấy ngoài viện truyền đến tiếng nói của phu quân, nàng ta thay vì học lễ nghi, xoay người liền chạy vội ra, mắt nhìn thấy trượng phu hơn nửa năm cách biệt, nàng ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.

Dương Nguyên Khánh cười, giang cánh tay hướng về phía nàng ta. Bùi Mẫn Thu kiềm chế không được sự kích động trong lòng, cầm váy dài chạy vội xuống bậc thềm, vừa ngã vào trong lòng trượng phu, vừa khóc thất thanh, tất cả vui giận mà nàng ta học được, cũng đã quên hết rồi.

Dương Nguyên Khánh kéo thân thể mềm mại của nàng dịu dàng động lòng người, âu yếm xoa nhẹ mái tóc bóng loáng của nàng, ngửi mùi thơm dịu trên thân thể của nàng, tạm chia tay khi vừa mới tân hôn, sự vui mừng trong lòng hắn khó mà dìm xuống được.

Hai nữ quan chạy ra ngoài đường môn, thấy phu thê bọn họ tương phùng sau bao lâu xa cách, nhìn nhau, cũng đều tỏ ý mỉm cười. Việc dạy lễ nghi của bọn họ chỉ là để đối ngoại, đối với trương phu của mình sẽ không cần phải chú ý đến điều đó.

Bùi U trốn ở sau cửa viện, thấy bọn họ ôm nhau vui mừng, mà tự mình lại thấy đơn độc một mình, không người quan tâm nàng ấy, nàng ấy không khỏi ngán ngẩm, trong lòng khó chịu quay người mà đi.

Dương Nguyên Khánh thấy hai nữ quan đứng sau cửa, liền nâng Mẫn Thu dậy, nhỏ giọng cười nói:

- Nàng đi học lễ nghi trước đi, học xong lễ nghi chúng ta sẽ nói chuyện sau.

Bùi Mẫn Thu gật gật đầu, lấy khăn tay ra lau nước mắt, cười nói:

- Chàng cũng vậy, trở về mà không nói trước một tiếng, thiếp không có một chút chuẩn bị trước, Ừ! Thủ hạ của chàng đã được sắp xếp xong phòng chưa, đừng để người ta đứng chờ ở ngoài.

Điều này ngược lại là một vấn đề, thủ hạ của hắn vẫn còn đứng ở bên ngoài khách đường chờ, Dương Nguyên Khánh vội vàng cười nói:

- Nàng tiếp tục học đi! Ta đi sắp xếp.

- Việc này không cần cân nhắc, thiếp đã phỏng đoán hai ngày này chàng sẽ trở về, sớm đã có chuẩn bị xong rồi.

- Vương đại nương!

Mẫn Thu hướng ra ngoại viện hô một tiếng, chỉ thấy một phu nhân hơn bốn mươi tuổi nhanh chóng bước vào, tỏ ra có chút, bà ta tiến lên phía trước thi lễ:

- Lão gia, phu nhân, xin căn dặn!

Dương Nguyên Khánh thấy bà ta có chút quen, dường như là một người quản gia trong quý phủ của Dương Lệ Hoa, Mẫn Thu cười căn dặn bà ta:

- Những người về cùng lão gia, hãy đưa bọn họ tới đông viện, gian phòng mà hai ngày trước chúng ta đã thu dọn đều là cho bọn họ, xem số người, nếu như đệm chăn không đủ, hãy đi lấy thêm vài cái mới, còn nữa, kêu nhà bếp khẩn trương chuẩn bị thức ăn.

Bà quản gia trả lời một tiếng, xoay người liền vội vàng đi, Mẫn Thu lúc này mới áy náy nói với Dương Nguyên Khánh:

- Bây giờ trong phủ có sáu mươi mấy hạ nhân, có vài tên là người thiếp lấy từ Bùi phủ, còn lại đều là do Nhạc Bình công chúa sắp xếp, thiếp thật sự không thể khước từ.

Dương Nguyên Khánh cười cười:

- Việc trong nhà nàng quyết định là được rồi, không cần hỏi ta, mau đi tập lễ nghi đi!

Mẫn Thu nhoẻn miệng cười, xoay người dịu dàng đi vào trong nội đường. Quy củ trong cung rất nghiêm ngặt, trong vòng ba ngày ắt phải dạy xong, cho dù hai nữ quan biết lúc này không thích hợp dạy tiếp, nhưng cũng không có cách nào. Khi yết kiến Hoàng hậu Bùi Mẫn Thu có làm lễ nghi sai, bọn họ cũng phải chịu trách nhiệm, hai người có chút không dám sơ suất.

Nội đường lại bắt đầu tập lễ nghi, bây giờ vẫn là buổi chiều, giờ không còn sớm, Dương Nguyên Khánh lo lắng cho thủ hạ, liền vội vàng đi Đông viện.

Khi gần tối, chiếc xe ngựa có hai mươi mấy tên binh sĩ hộ vệ, ầm ầm đi vào phường Sùng Nghiệp, hướng về phía Bùi phủ mà đi. Một trong ba chiếc xe ngựa cũng là do Dương Lệ Hoa điều khiển, bà ta tặng cho Bùi Mẫn Thu, bên trong xe vô cùng rộng rãi, hệt như một gian phòng di động, đồng thời ngồi được hơn sáu người.

Bên trong xe bố trí phù hợp với phong cách của Dương Lệ Hoa, tôn trọng sự phong nhã tự nhiên. Thành xe lát gỗ hương nhãn, chất gỗ dày, chế tác tinh tế, hai cái bàn gần cửa sổ cũng là dùng gỗ tử đàn thô mà tạo thành, không quét sơn, hoàn toàn vẫn duy trì một bản sắc chất gỗ, toàn bộ trong xe không dùng bất cứ vật trang trí xa hoa nào, cái duy nhất để chứng tỏ thân phận, đó chính là tấm thảm dày, mềm mại được lót trên mặt sàn. Ngoài ra Mẫn Thu còn chuẩn bị đệm xốp dựa, ngồi phía trên vô cùng thoải mái.

Dương Nguyên Khánh ngồi riêng một bên, bên kia là Mẫn Thu và Bùi U ngồi đối diện. Bùi U cảm thấy rất khó chịu, chen vào giữa phu thê bọn họ, nàng ấy có một cảm giác xấu hổ không nói nên lời. Nếu như phải đi nơi khác, nàng ấy sẽ không đi cùng, nhưng vấn đề là đi Bùi phủ, trong lòng Bùi U than vãn một tiếng, chỉ mong thời gian mau chóng trôi qua.

Mẫn Thu trong lòng hiểu rõ sự xấu hổ của Bùi U, nàng ta có gắng không lạnh nhạt, cố gắng tìm vài lời nói với nàng ấy, hai người khẽ nói về việc lễ nghi.

Dương Nguyên Khánh ngồi ở bên kia, say sưa nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn còn suy nghĩ tới câu ca dao của mấy đứa trẻ, †Kinh tương dương, nguyên nhật sinh, đi Tây Vực, phải xưng vương!

Nói nghiêm trọng một chút, đây chính là lời tiên tri, xuất hiện lời tiên đoán rất dễ dàng, cũng rất đơn giản, tìm một vài trẻ con, cho một chút ít ơn huệ, có thể nhanh chóng phổ biến ra ngoài. Nguyên nhân chính là lời tiên đoán rất dễ dàng bịa đặt, người bình thường cũng sẽ không nhẹ dạ tin tưởng, thông thường phải chờ thuật sĩ bói toán Chương Cừu Thái Dực xác nhận, một khi thuật sĩ xác nhận là thật, vị hoàng đế ở trên cao kia sẽ cực kỳ coi trọng lời tiên đoán này.

Trên lịch sử, Lý Uyên chính là do xuất hiện lời tiên tri mà suýt nữa bị giết, Lý Hồn và Lý Mẫn là do lời tiên tri mà bị giết. Mà lời tiên tri nổi danh lịch sử kia, chính là trải qua sự xác nhận thực của thuật sĩ bói toán Chương Cừu Thái Dực.

Từ hôm nay, Dương Quảng tự xem lại thái độ của mình, y biết rõ lời tiên tri này, hơn nữa Dương Quảng sinh ra tính đa nghi, y khẳng định đã qua sự xác nhận của Chương Cừu Thái Dự, kết quả đáng lẽ là không thông qua, nếu không tự mình đã không thể dễ dàng rời khỏi ngự thư phòng như vậy.

Nghĩ đến đây, Dương Nguyên Khánh trong lòng có chút thở phào nhẹ nhõm, sự việc lời tiên tri, hắn có thể không quá lo lắng, tuy nhiên lời tiên tri này rốt cuộc là do người nào bịa đặt? Có thể là Nguyên Thọ, Dương Nguyên Khánh biết sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ động thủ với mình.

Đúng lúc này, Dương Nguyên Khánh đột nhiên thấy ngoài cửa sổ, cách xe ngựa không xa, dường như là bánh xe có chút hỏng rồi, hai người đang vây quanh bánh xe xem xét tình hình, trong đó bóng dáng một người vô cùng quen thuộc.

- Lý sứ quân!

Dương Nguyên Khánh hô một tiếng, hai người xe ngựa trước cùng nhau quay đầu lại, chính là Lý Uyên và đứa con cả Lý Kiến Thành của gã, bánh xe ngựa của bọn họ có chút vấn đề, phu xe đang khẩn trương sửa.

Xe ngựa Dương Nguyên Khánh đã dừng lại rồi, Dương Nguyên Khánh căn dặn một tiếng, hắn xuống xe ngựa, bước nhanh về phía Lý Uyên, chắp tay cười nói:

- Lý sứ quân, đã lâu không gặp.

Lý Uyên không nghĩ tới sẽ gặp được Dương Nguyên Khánh ở đây, trong lòng gã dâng lên một cảm giác hoang đường vô cùng, gã vừa mới ở trong phủ Nguyên Thọ đi ra, chính là tham dự thương nghị việc đối phó với Dương Nguyên Khánh, không ngờ lại gặp Dương Nguyên Khánh ở nửa đường.

Trong ánh mắt gã mơ hồ hiện lên một luồng bất an khó hiểu, gã nghĩ tới sự ác độc của Dương Nguyên Khánh, nếu như cho hắn biết, sau lưng mình đánh lén hắn, hắn sẽ đối phó với người nhà của mình thế nào?

Nhưng sự bất an trong lòng Lý Uyên lại không biểu lộ ra ngoài mặt, gã với vẻ mặt tươi cười nói:

- Dương tướng quân, trở về khi nào vậy?

- Hôm nay vừa mới về, bánh xe có vấn đề gì vậy?

Dương Nguyên Khánh nhìn thoáng qua tên phu xe bận rộn, lại hướng về phía Lý Kiến Thành gật gật đầu, coi như là thăm hỏi.

- Không vấn đề gì, chỉ là bánh xe có chút hơi lỏng, cố định một chút là được, Dương tướng quân đi đâu vậy?

- Đi nhà nhạc phụ nhạc mẫu, nếu đã quay về, cũng phải đi bái kiến một chút.

Dương Nguyên Khánh vừa cười nói:

- Nghe nói Lý sứ quân thăng chức Thiếu giám Nội điện, chúc mừng nhé!

- Ôi, vẫn là may mắn được Dương tướng quân làm tốt công việc cơ sở ở Cung Phần Dương, ta mới có thể thuận lợi hoàn thành xây dựng cung điện, Thánh thượng mới cho ta công lao này, trong lòng ta hổ thẹn vô cùng!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.