Dương Nguyên Khánh trở về nơi đóng quân trong rừng. Thấy bên ngoài nơi đóng quân có hơn chục con ngựa và một số binh lính quân Tuỳ. Không phải là thuộc hạ của hắn, mà là quân địa phương. Hắn hơi nao nao, đây là có người đến tìm hắn sao?
Một gã lính gác tiến lên trước nói:
- Bẩm báo Tổng quản, là Bùi Tư Mã ở quận Định Tương, bây giờ đang ở lều chờ!
- Ta biết rồi.
Dương Nguyên Khánh xoay người xuống ngựa, đi vào rừng cây, thẳng hướng lều của mình. Trong lều một quan văn đang chắp tay sau lưng đi lại. Y ta là Tư Mã quận Định Tương - Bùi Tịch. Bùi Tịch là người Dâu Tuyền – Bồ Châu. Nghe nói là cùng tổ tiên khác chi với Bùi gia. Do quận Định Tương rất heo hút, chỉ có mấy trăm hộ dân, vì vậy chức Tư mã quận này của y cũng chỉ là quan nhỏ không được coi trọng.
Bùi Tịch cả đường truy tìm tông tích sứ giả Triều Tiên, kết quả sứ giả Triều Tiên sau khi qua cầu, liền phá huỷ cầu. Đợi y sửa xong cầu, sứ giả Triều Tiên đã không thấy bóng dáng, tìm kiếm nửa ngày lại phát hiện nơi đóng quân của Dương Nguyên Khánh.
Dương Nguyên Khánh vén lều lên tiếng vào, cười nói:
- Là vị Bùi Tư mã nào?
Bùi Tịch cuống quít thi lễ:
- Tại hạ Bùi Tịch Tư mã quận Định Tương, tham kiến Dương tổng quản!
Dương Nguyên Khánh thấy y tuổi tác khoảng bốn mươi tuổi, dung mạo thanh tú, có cốt khí tiên phong, liền cười nói:
- Hoá ra là Bùi Tư mã, thất lễ rồi, xin mời Tư Mã ngồi.
Dương Nguyên Khánh mời Bùi Tịch ngồi xuống, lại lệnh thân binh dâng trà, Bùi Tịch ngồi xuống trong lòng có chút bất an. Nhiệt tình của Dương Nguyên Khánh khiến y cảm thấy Dương Nguyên Khánh có khả năng hiểu lầm y con cháu của Bùi gia, vội vàng giải thích:
- Tại hạ không có bất kỳ quan hệ với Văn Hỉ Bùi gia.
Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười:
- Có liên quan gì đến Bùi gia, Bùi Tư mã là chủ nhân, ta chỉ là khách qua đường, khách không nên khiêm tốn chút sao?
Bùi Tịch chợt hiểu, y vội vàng cười nói:
- Nhất định là chủ nhân phải tận tình, là tại hạ thất lễ rồi.
Dương Nguyên Khánh cười cười, không tiếp tục hàn huyên, trực tiếp hỏi:
- Bùi Tư mã là đặc biệt đến gặp ta sao?
- Không, không phải!
Bùi Tịch gượng cười một tiếng nói:
- Ba ngày trước ta phát hiện một đội ngũ sứ thần kỳ quái, lén lút quá cảnh. Ta liền đi theo, kết quả lúc bọn chúng qua sông Kim, liền phá huỷ cầu rồi. Đợi ta tu sửa xong, sứ giả đã không thấy bóng dáng, cũng không biết là đi gặp Thánh thượng hay đi Đột Quyết?
- Bọn họ là sứ thần Triều Tiên, đi Đột Quyết. Ta vừa nãy đuổi theo bọn chúng, luôn luôn lén lút, cũng không biết đi Đột Quyết làm gì?
Bùi Tịch mỉm cười:
- Thật sự tại hạ cũng không biết bọn chúng đi Đột Quyết làm gì. Đột Quyết đã xảy ra biến cố rồi.
- Biến cố gì?
- Khải Dân Khả Hãn mất rồi, Dương tổng quản không biết sao?
Dương Nguyên Khánh ngạc nhiên. Tin tức này hắn không ngờ không biết, hắn vội vàng hỏi:
- Sự việc xảy ra lúc nào?
- Khoảng nửa tháng trước, nội bộ Đột Quyết phong toả tin tức. Tại hạ nghe một thương nhân người Đột Quyết nói. Cũng không biết thật hay giả, Thánh thượng nhất định cũng nghe thấy. Cho nên ông mới quyết định đến thị sát biên cương.
Dương Nguyên Khánh có chút thẹn, hai năm nay hắn toàn tâm toàn lực cho nội chính, hoàn toàn không quan tâm đến việc Đột Quyết. Thế cho nên Khải Dân Khả Hãn qua đời, việc quan trọng như vậy hắn đều không biết. Nhưng ít nhất Ô Đồ phải cử người nói với hắn, anh ta vì sao không phái người đến? Chẳng lẽ nội bộ Đột Quyết xảy ra nội chiến? Hắn đột nhiên quan tâm đến tình hình của Công chúa Nghĩa Thành và Uất Trì Oản, trong lòng có chút bất an.
Bùi Tịch là người cực kỳ tinh tế. Y cảm thấy trong lòng Dương Nguyên Khánh có chút bất an. Cho rằng là Dương Nguyên Khánh lo lắng Thánh thượng trách cứ. Y vội vàng nói:
- Việc này quả thực rất bí mật. Tại cũng là ngẫu nhiên nghe được, cũng không nhất định là thật.
Dương Nguyên Khánh cảm kích cười cười, trầm ngâm một lúc lại hỏi:
- Thánh thượng đã đến hồ Khuất Phục. Chẳng lẽ người Đột Quyết còn chưa đến yết kiến sao?
- Nghe nói đã đến rồi, ở phía bắc hồ Khuất Phục, đã đến không ít người.
Dương Nguyên Khánh còn đang nghĩ việc của Sứ giả Triều Tiên. Hắn cảm thấy sứ giả Triều Tiên hoàn toàn không phải đến điếu phúng. Theo thời gian không thể, nhất định là vì việc khác.
Dương Nguyên Khánh thất thần, hai người nhất thời không lời nào để nói. Bùi Tịch muốn lôi kéo tình cảm với Dương Nguyên Khánh. Xin Dương Nguyên Khánh trước mặt Thánh thượng nói mấy lời tốt về y. Để y có thể điều khỏi vùng đất nghèo đói này. Cho dù để y đến làm Huyện lệnh Trung Nguyên, y cũng muốn. Y thật sự chịu không nổi sự khổ sử ở quận Định Tương.
Nhưng y và Dương Nguyên Khánh chỉ là lần đầu tiên gặp mặt. Không nói được điều này, trong lòng Bùi Tịch đắng lòng cười một tiếng nói:
- Nếu Dương tướng quân không có việc khác, Ti chức xin cáo từ!
- Đa tạ tin tức của Bùi Tư mã, vô cùng đúng lúc. Nếu ta gặp được Thánh thượng, nhất định sẽ thay Bùi Tư mã nói mấy câu.
Bùi Tịch mừng rỡ, không ngờ Dương Nguyên Khánh thông tình đạt lý như vậy, vội vàng thi lễ:
- Ân của Dương tổng quẩn, ty chức sẽ khắc ghi trong lòng. Ty chức không quấy rầy nữa, cáo từ!
Bùi Tịch thiên ân vạn tạ cáo từ rời đi. Dương Nguyên Khánh trở về trong lều của mình. Thấy Xuất Trần toàn thân mặc áo giáp, như sắp xuất chinh, không khỏi sửng sốt:
- Nàng muốn đi đâu?
Khoé miệng Xuất Trần vừa cười nói:
- Thiếp cảm thấy tướng quân sắp đánh trận rồi. Cho nên chuẩn bị trước, để tránh bị chàng bỏ rơi thiếp.
- Nàng muốn đi đến đâu? Nơi này là cảnh nội Đại Tuỳ, đi đánh giặc với ai?
Suy nghĩ của Dương Nguyên Khánh vừa chuyển động, hắn dùng ngôn ngữ Đột Quyết hỏi nàng ấy:
- Ta có việc muốn giao cho nàng làm, nàng có thể không?
Xuất Trần ở quận Ngũ Nguyên hai năm nay nhàn rỗi, cũng học được một hai trăm câu thường ngày của người Đột Quyết. Nghe Dương Nguyên Khánh nói như vậy, nàng hơi sửng sốt một lúc. Lập tức mặt mày hớn hở cười nói:
- Không có việc gì, ta chỉ thử xem ngôn ngữ Đột Quyết của nàng như thế nào.
- Không! Chàng nhất định có việc muốn thiếp giúp.
Xuất Trần tiến lên trước vòng tay ôm cổ Dương Nguyên Khánh, cười khanh khách nói:
- Thiếp rất hiểu chàng. Chàng vừa nói ra liền hối hận rồi. Sau đó là sửa lại, vô duyên vô cớ, chàng thử ngôn ngữ Đột Quyết của thiếp làm gì? Chàng nói mau, cần thiếp làm gì?
Dương Nguyên Khánh gượng cười một lúc, hắn biết giấu không được Xuất Trần, đành nói:
- Vốn ta muốn để nàng thay ta chuyển một phong thư, nhưng lại cảm thấy rất nguy hiểm.
- Nhưng trong lòng chàng vẫn hi vọng thiếp đi, đúng không?
Xuất Trần chăm chú nhìn vào mắt hắn nói.
Dương Nguyên Khánh lẳng lặng gật đầu, với võ công cao minh của Xuất Trần, nàng thích hợp nhất. Quan trọng hơn là, nàng là nữ nhân, có thể ở bên bảo vệ Công chúa Nghĩa Thành.
- Vậy thì được rồi. Nàng đem thư cho chàng, nói cho thiếp biết thư chuyển cho ai?
Dương Nguyên Khánh do dự rất lâu, hắn mới chậm rãi nói:
- Ta từng nhận Công chúa Nghĩa Thành, tuyệt không thể để nàng tái giá cho người con trai.
… …….
Đêm khuya, Dương Nguyên Khánh tiễn Xuất Trần ngoài năm mươi dặm. Trong lòng hắn còn rất lo lắng, không biết quyết định của mình phải chăng ngu xuẩn. Bất kể trên chiến trường hay trên quan trường, hắn đều sát phạt quả quyết. Quyết không thể không dứt khoát. Nhưng Xuất Trần dù sao là thê tử của hắn, là người thân của hắn. Nếu nàng ấy xảy ra chuyện gì, nữ nhi nên làm sao?
Xuất Trần thấy Dương Nguyên Khánh do dự, liền cười nói:
- Chàng luôn là người quyết đoán như vậy, sao lúc này lại trở nên yếu đuối thế?
Dương Nguyên Khánh gượng cười một lúc, chăm chú nhìn mắt cô nói:
- Hiện tại ta thật sự hối hận, không nên để nàng đi.
Trong lòng Xuất Trần biết Dương Nguyên Khánh quan tâm nàng. Trong lòng cảm động, cô dịu dàng nói:
- Nguyên Khánh, việc nguy hiểm hơn việc này, thếp đều nếm trải rồi. Thiếp có đủ kinh nghiệm, yên tâm đi! Thiếp có phương pháp tự bảo vệ mình.
Dương Nguyên Khánh gật gật đầu, bỗng nhiên, hắn nhớ đến gì. Lập tức vỗ trán, vội vàng quay người từ trong túi lấy ra một mũi kim tiễn. Đây là kim tiễn của Khả Hãn năm đó A Tư Đoá từ trong lều vua Đột Quyết trộm cho hắn. Năm đó hắn chỉ dựa vào cây tên vàng này vượt ra khỏi khu trung tâm lều Đột Quyết. Người Đột Quyết cho dù thay Khả Hãn, nhưng kim tiễn cũng sẽ không đổi.
- Ta thật sự đáng chết, quên mất thứ quan trọng như vậy!
Dương Nguyên Khánh giục ngựa tiến lên, đưa kim tiễn cho Xuất Trần:
- Đây là lệnh của Khả Hãn bọn họ, chẳng may gặp phải nguy hiểm gì, nàng có thể lấy kim tiễn này ra, có thể bảo vệ được nàng.
Xuất Trần nhận lấy kim tiễn cười nói:
- Vậy càng không cần lo lắng nữa. Thiếp nhất định sẽ bình yên vô sự trở về.
Nàng thúc chiến mã, lao nhanh về phương bắc, bóng dáng dần dần mất hút ở thảo nguyên. Nguyên Khánh nhìn bóng nàng, không khỏi thở dài thật sâu.
…
Sáng sớm hôm sau, Dương Nguyên Khánh thống soái năm trăm kỵ binh tiếp tục chạy gấp về hướng đông. Tối hôm đó, bọn họ đến hồ Khuất Phục.
Hồ Khuất Phục là một hồ hình hồ lô, diện tích mấy nghìn khoảnh, nước cực kỳ trong suốt, bốn bề cỏ tốt tươi. Luôn là đất quí chăn thả gia súc của người Đột Quyết. Cho dù là trong cảnh nội quận Mã Ấp, nhưng người chăn nuôi Đột Quyết tiến đến chăn thả, binh lính Tuỳ hoàn toàn không can thiệp.
Nhưng hiện nay khác rồi. Ven hồ Khuất Phục trú ba trăm nghìn đại quân. Lần này quân Tuỳ hoàn toàn không giống trước đây áp dụng trường xà trận hành quân, mà là dùng đoàn trận hành quân.
Dương Nguyên Khánh dẫn quân xông lên một gò đất. Ba trăm nghìn quân lập tức che trời phủ đất xuất hiện ở trước mặt Dương Nguyên Khánh. Ngọn đuốc bập bùng, nhìn không thấy bờ. Nhưng lại khiến hắn sinh ra một ảo giác, dường như rơi vào thế giới bầu trời đầy sao.
Thành Hợp Lục của Đại Tuỳ hoàng đế Dương Quảng cùng với đại trướng của trăm quan như bánh bao nhân được ba trăm nghìn đại quân tầng tầng vây kín bên trong.
- Người nào?
Có lính gác phát hiện bọn họ, hơn trăm kỵ binh chạy lên trước, giơ nỏ nhằm bọn họ, cảnh giác đặc biệt.
Dương Nguyên Khánh mỉm cười nói:
- Ta là Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh. Phụng lệnh Thánh thượng đến kiến giá!
Lúc nãy một quan quân chạy ra. Hắn ta biết Dương Nguyên Khánh, lập tức chắp tay nói:
- Hoá ra là Dương tướng quân, Thánh thượng có chỉ. Nếu tướng quân đến lệnh tướng quân lập tức đi kiến giá, Dương tướng quân mời theo ta!
Dương Nguyên Khánh biết quy củ. Hắn chỉ dẫn theo năm thân vệ, các binh lính khác đóng ở bên ngoài. Hắn lại chỉ bảo mấy câu, liền dẫn thân vệ đi theo quan quân đi về phía thành Lục Hợp của Dương Quảng.
Trong thành Lục Hợp, Dương Quảng khác hẳn bình thường. Đang trong ngự thư phòng phê duyệt tấu chương. Lần này lên bắc tuần tra, ông biết được tin tức Khải Dân Khả Hãn qua đời. Nhưng tin tức này cũng không phải là Công chúa Nghĩa Thành cử người nói với ông, mà là tấu chương của Thái thú quận Định Tương, khiến trong lòng ông có chút bất an.
Trong ba đại uy hiếp trong lòng Dương Quảng, Đột Quyết đứng thứ ba, cho dù lúc Khải Dân Khả Hãn còn sống luôn luôn thần phục Đại Tuỳ. Nhưng Khải Dân Khả Hãn còn có nhiều động tác nhỏ. Mấy lần đều suýt chút phản bội Đại Tuỳ. Hiện nay Khải Dân Khả Hãn qua đời, con trai của gã sẽ kế ngôi Khả Hãn. Y đối với Đại Tuỳ sẽ có thái độ gì? Có thể giống như cha y thần phục Đại Tuỳ không?
Trong lòng Dương Quảng không yên, đặc biệt Khải Dân Khả Hãn qua đời đã hơn một tháng rồi. Đột Quyết không ngờ không báo tang. Khiến trong lòng ông càng thêm nghi ngờ. Đột Quyết hiện nay đã không còn là bộ lạc nhỏ Nhiễm Can năm đó có hơn chục ngàn người. Mà là một bá chủ thảo nguyên mạnh mẽ gần triệu giáp sĩ. Nếu Đột Quyết có lòng không thần phục, sẽ uy hiếp Đại Tuỳ nghiêm trọng.
Dương Quảng rất lo lắng lời tiên đoán của phụ thân sẽ thành sự thật. Một khi Đột Quyết trở nên uy hiếp Đại Tuỳ. Vậy thế tất sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch diệt trừ triệt để quý tộc Quan Lũng của ông. Bất kể như thế nào, lần này tuần tra phương bắc ông nhất định phải tìm hiểu rõ ràng. Đột Quyết đối với Đại Tuỳ có phải sẽ tạo thành uy hiếp không?
Chính lúc Dương Quảng cúi đầu phê duyệt tấu chương, một gã hoạn quan ở cửa bẩm báo:
- Bệ hạ, Tổng quản Phong Châu Dương Nguyên Khánh đến rồi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]