Chương trước
Chương sau
Nạn lũ lụt ở huyện Chương Nam, quận Thanh Hà, vào đầu mùa đông rốt cuộc thối lui, nhưng nó lại bao phủ toàn bộ ruộng tốt của huyện Chương Nam, đoạn tuyệt hy vọng cuối cùng của người dân, nạn đói lập tức bao trùm toàn bộ huyện. Chỉ qua hai mùa thu đông thôi mà nhân khẩu của huyện đã giảm gần nửa, chỗ của Đậu Kiến Đức là làng Lưu Gia, cũng từ một trăm hộ giảm xuống còn hơn ba mươi hộ. Những hộ khác không phải chết đói thì là chạy trốn, nhưng chạy trốn cũng không có đường sống, bất đắc dĩ chỉ có vào rừng làm cướp, hoặc là chết ở tha hương, tất cả hy vọng đều đoạn tuyệt, đối với những người nông dân, năm Đại Nghiệp thứ bảy chỉ toàn một màu u ám.

Đậu Kiến Đức không chạy trốn, bởi vì một mặt ông ta còn có chút lương thực, có thể dựa vào cháo loãng vượt qua một thời gian. Về phương diện khác, ông ta lại là một người cực kỳ yêu quê hương, không đến mức bất đắc dĩ, ông ta sẽ không rời khỏi quê hương một bước.

Nhưng rất nhiều chuyện không phải do ông ta, trong ba tháng giữa năm, tin tức từ các nơi liền truyền đến, quan phủ bắt đầu mộ binh với quy mô lớn, bất kỳ người nào có chút khỏe mạnh, đều phải nhập ngũ đi Liêu Đông tham gia chiến dịch xâm lược Triều Tiên.

Tin tức này rơi vào các huyện ở quận Thanh Hà kích khởi từng cơn sóng. Nếu là theo quân đi bảo vệ kinh thành, vì ăn quân lương, tất cả mọi người sẽ chấp nhận báo danh, nhưng đi Liêu Đông, ai cũng hiểu được, đó là đi chịu chết.

Cơn sóng trốn chết lan ra cả huyện Chương nam. Tất cả đều là người có võ nghệ ở huyện này đều rời nhà chạy đi, ngay cả bạn thân Lưu Hắc Thát của Đậu Kiến Đức cũng bỏ lại vợ con mà đi tha phương.

Đậu Kiến Đức không dám tùy ý đi, ông ta có vợ có con gái, nếu ông ta chạy trốn sẽ liên lụy người nhà, hơn nữa ông ta đã ba mươi tám tuổi, độ tuổi sắp làm ông ngoại rồi, quan phủ sao còn có thể bắt ông ta? Còn nữa, đầu năm nay có quá nhiều lời đồn, ai biết là thật hay giả.

Mãi đến sáng sớm ngày mười bảy tháng ba, huyện úy tự mình mang theo mấy chục người nha dịch kéo đến trong nhà ông ta, tại chỗ bắt ông ta đăng ký đi lính, rồi trực tiếp mang ông ta đi. Giờ ông ta mới biết mình suy nghĩ sao mà ngây thơ, từng quận đều có phân chia số lượng tuyển quân, rồi chia ra các huyện. Huyện Chương Nam số lượng là ba nghìn người, phải thu thập ba nghìn người thiện chiến dũng mãnh, như thế, Đậu Kiến Đức làm sao có thể thoát được.

Cho dù bị bắt đi nhập ngũ, nhưng Đậu Kiến Đức vẫn là quyết định nhận mệnh, ông ta vô cùng phối hợp quan phủ, hơn nữa ông ta từng đảm nhiệm Lý trưởng, uy vọng ở quê nhà rất cao, cho nên ông ta liền được bổ nhiệm làm Bách Nhân trưởng, được phép tiến hành huấn luyện quân đội ở huyện, chuẩn bị đầu tháng tư đi Liêu Đông.

Nơi Đậu Kiến Đức huấn luyện nằm ở phía nam huyện, là một khu đất chiếm khoảng 7, 8 mẫu. Chỗ đấy trước là nơi huấn luyện của quận binh, nay trở thành khu luyện tập của năm trăm người thanh niên cường tráng dũng mãnh, mỗi ngày huấn luyện cung tiễn, mâu pháp, kể cả quận lý tới Giáo Úy Thống soái cũng phải luyện tập.

Nếu không phải bởi vì muốn đi Liêu Đông, kỳ thật như vậy cũng không phải là tồi, mỗi ngày ngoại trừ huấn luyện chính là ngủ, còn có một ngày hai bữa cơm quan lương ăn no. Đậu Kiến Đức lại là chỉ huy của hai trăm người, còn có thể có thêm chút gạo nhờ người gửi cho vợ, ngay cả chính ông ta cũng cảm thấy được cứ trôi qua như vậy là không tồi. Nếu như may mắn một chút, đi đánh Triều Tiên nói không chừng cũng có thể may mắn trốn trở về.

Sáng sớm hôm nay, trong huyện truyền tới một tin chấn động, Huyện lệnh lúc đi triệu tập quân lính bị người giết, tin tức nhanh chóng truyền khắp toàn bộ huyện, đến cả mấy người Đậu Kiến Đức cũng có nghe thấy.

Tuy nhiên lúc này cách ngày xuất phát có ba ngày, nhưng Huyện lệnh sống hay chết chả liên quan gì đến bọn họ, Đậu Kiến Đức vẫn như ngày bình thường, dẫn dắt thủ hạ huấn luyện cung tiễn. Kỳ thật tất cả mọi người đều là người giỏi võ, ai lại không biết bắn tên múa võ? Việc huấn luyện chỉ là vì ứng phó với Giáo úy, lăn lộn kiếm bữa ăn, Đậu Kiến Đức chính mình là một người võ nghệ cao cường, bắn cung cưỡi ngựa thành thạo, nếu ông ta là thủ lĩnh hai trăm người, ông ta cũng muốn làm gương cho mọi người.

- Sáng hôm nay mỗi người bắn một trăm mũi tên, buổi chiều là an bài luyện mâu, chỉ còn vài ngày huấn luyện, tất cả mọi người chịu khó thêm chút!

Đậu Kiến Đức lớn tiếng quát hô, ông ta cũng nhặt lên một bộ cung bắn bộ tám đấu, kéo cung cài tên, điều chỉnh góc ngắm chếch lên, tay vừa buông, mũi tên mạnh mẽ bay ra, tạo ra một đường cong bắn đúng vào hồng tâm, dẫn tới một tràng vỗ tay.

Đậu Kiến Đức có chút đắc ý, vuốt râu mỉm cười. Lúc này, một gã binh lính ở cửa hô:

- Đậu bách trưởng, ở cửa có người tìm ngài!

Đậu Kiến Đức chỉ bảo vài câu, xoay người bước nhanh đến hướng cửa chính. Đi ra cửa chính, thấy là người truyền tin do vợ ông ta nhờ đến, chính là người cùng thôn mà ông ta quen biết.

- Tứ lang, có chuyện gì?

- Đại ca, đại tẩu bảo huynh trở về, nói có chuyện quan trọng.

Điều này khiến Đậu Kiến Đức hơi lo lắng, liền hướng Giáo Úy xin phép nghỉ, bởi vì biểu hiện của Đậu Kiến Đức thật sự không tồi, không có ý chạy trốn, Giáo Úy liền đáp ứng, quy định tờ mờ sáng ngày mai ông ta nhất định phải quay lại doanh trại.

Nhà Đậu Kiến Đức cách thị trấn khoảng mười mấy dặm, trong lòng ông ta có chút lo lắng, một đường vội vàng về nhà, vừa vào cửa liền hô lớn hỏi:

- Nương tử, xảy ra chuyện gì?

- Đại lang, ông rốt cục đã trở lại!

Thê tử ông ta đi ra đón, khẩn trương nói:

- Tôn Nhị đến đây.

Bà thấp giọng nói vào tai trượng phu:

- Cả người anh ta đều là máu, hình như đã phạm vào án mạng.

Tôn Nhị mà thê tử nói chính là Tôn An Tổ, bạn tốt của ông, nhỏ hơn ông ta hai tuổi, từ nhỏ đã cùng ông ta bái sư học nghệ, xem như là sư huynh đệ.

Đậu Kiến Đức cả kinh:

- Hắn đâu rồi?

- Đại ca, ta ở trong này!

Chỉ thấy Tôn An Tổ từ trong buồng đi ra, trên quần áo dính đầy máu tươi. Tôn An Tổ có dáng người khôi ngô, khuôn mặt vừa gầy vừa dài, nên có biệt danh là ‘Tôn con lừa’. Ở huyện là người nổi danh trượng nghĩa, vào năm Nhân Thọ thứ tư y đã từng vào kinh tham gia Võ Cử, sau khi thất bại liền trở về quê mở một võ quán, chiêu mấy trăm người đệ tử tập võ, ở huyện cũng coi như là một nhân vật có số má.

Đậu Kiến Đức thấy Tôn An Tổ có vẻ khẩn trương, liền hỏi:

- Xảy ra chuyện gì?

- Đệ đã...giết Huyện lệnh!

Đậu Kiến Đức chấn động, vội vàng kéo y vào nhà hỏi:

- Sao lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc là như thế nào?

- Vào buổi sáng, Huyện lệnh mang một đám nha dịch đến nhà của đệ, mệnh đệ triệu tập đệ tử đi tham gia quân ngũ. Đệ nói thê tử năm trước bệnh đói chết, quan phủ mặc kệ, hiện tại lại muốn đệ mang theo đệ tử nhập ngũ, đệ mặc kệ. Huyện lệnh liền dùng roi quất đệ, đệ giận quá, liền rút đao giết ông ta, phỏng chừng trong huyện sẽ sai người bắt đệ, đệ nghĩ hỏi huynh mượn chút tiền.

Trong lòng Đậu Kiến Đức cũng nóng như lửa đốt, quay đầu lại nói với thê tử:

- Bà ra phòng củi lấy nốt túi lúa mạch trong hầm mang ra đây.

Thê tử ông ta có chút ngây người, rất không tình nguyện xoay người đi, túi lúa mạch kia chính là tính lưu lại cho con gái.

- Đại tẩu, không cần!

Tôn An Tổ nhìn ra trên mặt thê tử Đậu Kiến Đức có chút không nỡ, xoay người liền đi. Đậu Kiến Đức thở dài, liền kéo người đệ này lại, ông ta lấy ra một túi tiền từ trên người, đưa cho Tôn An Tổ,

- Ở đây có tổng cộng là mười lăm đồng, là toàn bộ gia sản của ta, ba ngày sau ta sẽ đi Liêu Đông tác chiến, không thể trông coi đệ, đệ tự mình chạy trốn đi!

Trong lòng Tôn An Tổ vô cùng cảm kích, trầm giọng nói:

- Đệ đã tìm người đi thông báo cho đệ tử của đệ, đi hồ Cao Kê tụ tập. Kiến Đức huynh, triều đình bất nhân, huynh theo đệ cùng đi thôi!

Con trai của Đậu Kiến Đức là Thiên Thuận năm trước đưa gạo đi Liêu Đông, không còn trở về, sinh tử không biết, con dâu mùa đông do khó sinh mà chết, trong nhà chỉ còn lại có thê tử và con gái đã lấy chồng, ông ta không đành lòng bỏ bọn họ, liền lắc đầu:

- Ta có vợ con, ta nếu đi theo đệ, bọn họ cũng không sống được, đệ đi đi! Nếu có một ngày, ta sống không nổi nữa, ta sẽ đi tìm đệ.

Tôn An Tổ hướng ông ta chắp tay:

- Kiến Đức huynh, hẹn sau này gặp lại!

Tôn An Tổ không đi cửa chính, nhẹ nhàng nhảy qua tường mà đi, rất nhanh liền mất dấu. Đậu Kiến Đức ngơ ngác một lúc, không khỏi thở dài.

Ông ta vừa quay đầu lại, đã thấy thê tử mang một túi lúa mạch ra, không khỏi sửng sốt:

- Bà làm cái gì vậy?

Thê tử có vẻ mất hứng nói:

- Mang cho con gái, trong nhà chỉ còn lại một túi lúa mạch, ông còn cả ngày đưa cái này đưa cái kia, tôi chết đói thì thôi, chứ không muốn con gái và cháu ngoại chết đói theo.

Đậu Kiến Đức bất đắc dĩ thở dài, vừa rồi ông ta cũng chỉ là nhất thời nghĩa khí, quên trong nhà còn một túi lúa mạch, chỉ phải gật đầu nói:

- Được rồi! Tôi không ở nhà, bà sang ở cùng con gái đi. Canh bốn sáng mai tôi mới đi, đưa xong túi lúa mạch bà quay lại, chúng ta đem chai rượu uống nốt, coi như tiễn biệt.

Thê tử lau nước mắt, xoay người rời đi. Đậu Kiến Đức trở vào trong nhà thu dọn đồ đạc, nhà ông ta vốn thuộc dạng giàu có, có hơn trăm mẫu đất, lương thực tồn kho, có hai con trâu, còn có gia tài, nhưng thiên tai khiến nhà ông ta hoàn toàn khánh kiệt, tháng trước Hoàng đế kêu gọi nộp lương thực, quan phủ liền mang con trâu cuối cùng của nhà bắt đi, ông ta đã táng gia bại sản, chỉ còn mấy gian nhà bị lũ lụt phá hư.

Đậu Kiến Đức ngơ ngác ngồi trước cửa sổ, ông ta không biết nửa đời sau của mình làm cái gì bây giờ? Cứ thế đã tới buổi chiều, tính toán thê tử hẳn là đã trở lại, ông ta thở dài một tiếng, lấy ra một chai rượu trong tủ, chuẩn bị cùng thê tử ly biệt.

Nhưng đúng lúc này, ông ta mơ hồ nghe thấy tiếng thê tử la:

- Đại lang, chạy mau!

Thanh âm đại khái cách khoảng mười bước, Đậu Kiến Đức chấn động, ông ta trèo lên nóc nhà, chỉ thấy thê tử đang liều mạng hướng phía ngôi nhà chạy đến, đằng sau đuổi theo một nhóm binh lính và nha dịch, đây là người tới bắt Tôn An Tổ, có người hướng quan phủ tố giác Tôn An Tổ chạy trốn đến nhà Đậu Kiến Đức, binh lính và nha dịch lập tức tới nhà bắt.

Thê tử của ông ta ngã xuống đất, vài tên binh lính xông lên loạn đao bổ chém, tại chỗ chém chết thê tử của Đậu Kiến Đức.

Ánh mắt Đậu Kiến Đức đỏ ngầu, ông ta ngửa mặt lên trời kêu to một tiếng, xoay người nhảy xuống phòng, hướng một dòng sông cách đấy trăm bước chạy đi, rồi ông ta chìm vào giữa sông.

.......

Trong bóng đêm, Đậu Kiến Đức trở lại trại huấn luyện, ông ta cầm theo một thanh đao ở dưới giường, đi nhanh hướng nơi ở của Giáo Úy, vừa mới tới cửa đã gặp Giáo Úy:

- Đậu Kiến Đức, trở về sớm vậy!

Đậu Kiến Đức không nói một lời, liền đâm thẳng một đao, trường đao đâm vào ngực của Giáo Úy, Giáo Úy kêu thảm một tiếng, bỏ mạng ngã xuống.

Nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, quân lính trong doanh trại đều chạy đến. Đậu Kiến Đức một đao chặt bỏ đầu Giáo Úy, cao giọng hướng mọi người nói:

- Năm Khai Hoàng thứ mười tám, Đại Tùy phú cường, tiên đế phái hơn mười vạn quân đi tấn công Triều Tiên, còn thất bại, hiện giờ thiên tai lũ lụt, dân đói khắp nơi, thiên hạ đau khổ, Hoàng đế lại không biết thương cảm nhân dân, vẫn như cũ phái binh đánh Triều Tiên, thiên hạ nhất định đại loạn. Đại trượng phu sinh ra lúc loạn thế, cho dù chết, cũng phải làm nên đại sự, làm sao có thể đi Triều Tiên chết vô ích, các vị huynh đệ, ta, Đậu Kiến Đức quyết định đi tìm nơi nương tựa Cao Sĩ Đạt. Nguyện ý theo ta đi, chúng ta đồng hưởng phú quý, kiến công lập nghiệp, không muốn theo ta đi, các vị có thể đi quan phủ tố giác ta, nói là ta giết chết Giáo Úy, miễn cho bị liên lụy. Các huynh đệ, nguyện ý tạo phản, đi theo ta! Đi mở kho lúa, đoạt gạo tạo phản!

Bỗng nhiên có người vung tay hô to:

- Chết ở Triều Tiên, không bằng phản, còn có một con đường sống.

- Phản!

Mấy trăm người đồng loạt hô lớn, chậm rãi hướng kho lương của thị trấn chạy đến, vô số dân đói đi theo bọn họ, Đậu Kiến Đức suất lĩnh thủ hạ mở kho thả lương rồi dẫn dắt mấy trăm dũng sĩ tìm nơi nương tựa Cao Sĩ Đạt, bắt đầu quá trình tạo phản của ông ta.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.