Hai ngày liên tiếp Trương Tu Đà chỉ phòng ngừa mà không tấn công, lương thực của đại quân Vương Bạc bị cắt đứt, trong các doanh địa bắt đầu trở nên ồn áo náo động.
Trong một doanh trại lớn, Vương Bạc sót ruột như ngồi trên chảo lửa, chắp tay sau lương đi đi lại lại. Hắn phản kích lại đội quân của Trương Tu Đà nhưng đội quân của Trương Tu Đà lại trốn hắn, cuối cùng giữ khoảng cách 20 dặm với hắn, giống như một con sói hoang vô cùng kiên nhẫn chờ đợi con bò hoang bị thương cuối cùng phải ngã quỵ xuống.
-Đại tướng quân, đội thu hoạch lương thực đã trở về rồi!
Tinh thần của Vương Bạc như được khơi dậy, vội vã đi ra ngoài. Hắn phái hai mươi chi đôi đi thu hoạch lương thực, cướp bóc bốn phía xung quanh. Nhưng trong thôn trang xung quanh đều không một bóng người, ruộng bỏ hoang, không có lấy một hạt lương thực nào. Bây giờ hắn chỉ hy vọng vào đội thu hoạch này xem có thể cướp bóc được chút lương thực nào không.
Mạnh Nhượng cũng đi theo sau hắn. Trong lòng y rất nặng nề, chỉ tới lúc này trong lòng y mới có chút cảm giác hối hận, ruộng đất không người trộng trọt chẳng phải là hậu quả do y đi cướp bóc khắp nơi sao?
Y tạo phản là vì cứu dân vượt qua cảnh nước sôi lửa bỏng, nhưng trên thực tế lại chính là do sự tồn tại của họ làm cho ruộng đất màu mỡ trở nên hoang vu, hàng ngàn đặm bỏ hoang. Điều này hoàn toàn khác với ý nghĩ ban đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thien-ha-kieu-hung/2280444/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.