Chương trước
Chương sau
Lý Tĩnh

ngẩn người ra vội vàng hỏi:

-Ý của Dương Nguyên Khánh là Nguyên gia có ý đồ khác?

-Có thể! Nếu không thì Triệu Nguyên cũng không dám như vậy. Đáng thương cho hắn là chỉ muốn chơi trò quan trường thôi nhưng lại không nghĩ tới là hắn đang đùa với lửa, chắc hắn bị dọa cho phát khiếp rồi.

Dương Nguyên Khánh không nhịn được lại cười, kết quả này nằm ngoài dự đoán của hắn.

Tô Liệt ngồi bên cạnh nghe mà không hiểu đầu cua tai nheo thế nào, một lúc sau hắn mới cẩn thận hỏi:

-Triệu Nguyên này là ai?

Lý Tĩnh cười giải thích cho hắn:

-Người này là Tổng quản Trưởng sử U Châu, cũng là nhân vật thứ hai ở U Châu, là tâm phúc của Nguyên Hoằng Tự, hắn là lực cản lớn nhất của Dương Nguyên Khánh ở U Châu. Dương Nguyên Khánh muốn nắm được U Châu trước tiên phải diệt trừ người này.

Lý Tĩnh lại cười hỏi Dương Nguyên Khánh:

-Không biết tới U Châu, Nguyên Khánh chuẩn bị sắp xếp thế nào?

-Điều này còn phải hỏi sao?

Dương Nguyên Khánh khẽ mỉm cười nói:

-Đương nhiên là thay thế vị trí của Hàn Trì rồi, quyền quản lý quân trực tiếp của tổng quản phủ, làm sao có thể để người khác nắm chứ?

Lúc này, một gã thân vệ đi vào cửa đại sảnh bẩm báo:

-Bẩm báo Đại tướng quân, Triệu trưởng sử cầu kiến!

Dương Nguyên Khánh và Lý Tĩnh nhìn nhau mỉm cười, Dương Nguyên Khánh đứng dậy nói:

-Ta đi gặp hắn.

Hắn lập tưc bảo thân vệ,

-Mời Triệu Trưởng sử tới phòng khách!

Triệu Nguyên suy nghĩ mãi, cuối cùng hắn cũng quyết định tới tìm Dương Nguyên Khánh. Nguyên Mẫn chỉ là nhất thời chưa kịp phản ứng lại, sau đó hắn chắc chắn sẽ biết do mình đứng sau chỉ đạo, lần này hắn đắc tội với Nguyên gia rồi.

Trong lòng Triệu Nguyên không thoải mái, hắn biết không chỉ đơn giản là đắc tội với Nguyên gia mà hắn cũng không biết ăn nói thế nào với Đậu thị, hắn với Nguyên gia quan hệ cuối cùng là gì?

Tuy nhiên, Triệu Nguyên cũng không hối hận, hắn đã cân nhắc rất kỹ càng, so với việc Nguyên gia tạo phản bị liên lụy thì thà rằng trực tiếp đắc tội với Nguyên gia còn hơn. Giải thoát được sự khống chế của Nguyên gia, cho dù như vậy bị mất đi chức quan thì ít nhất hắn vẫn còn giữ được sự trong sạch, bảo vệ được tính mạng của mình và gia đình.

Triệu Nguyên vừa vào phòng khách ngồi xuống thì Dương Nguyên Khánh đã bước tới cười nói:

-Tối nay thật sự là náo nhiệt, không ngờ ta gặp Triệu Trưởng sư lần thứ 3 rồi.

Triệu Nguyên đứng dậy thi lễ cười khổ nói:

-Ta ở U Châu nhiều năm vậy rồi mà các việc cộng lại không nhiều bằng những việc xảy ra tối nay.

-Ta cũng vậy! Nhiều năm vậy rồi mà vẫn là lần đầu tiên bị ám sát ngay trước mặt.

Dương Nguyên Khánh cười một cách trào phúng, nụ cười này làm cho không khí trở nên ấm áp hơn, hắn đưa tay ra nói:

-Triệu Trưởng sử, mời ngồi!

Hai người ngồi xuống, một nha hoàn bưng trà lên, Dương Nguyên Khánh cười hỏi trước:

-Mùa đông năm nay quận Trác có lạnh hơn không?

Trong quan trường nói chuyện rất chú ý tới kỹ xảo và nghệ thuật, đôi khi cần đi vào thẳng vấn đề, đôi khi thì cần hàm súc uyển chuyển. Ví dụ như hôm nay, Triệu Nguyên bị Nguyên gia bức ép, trong lòng nặng trĩu, lúc này là không thể nói thẳng vào vấn đề mà phải cần khéo léo uyển chuyển, hơn nữa không được nhắc tới chuyện của Nguyên gia. Triệu Nguyên không phải là anh hung hảo hán gì, chỉ cần hai ba câu là bị Dương Nguyên Khánh thuyết phục.

Triệu Nguyên là quan tam phẩm, là nhân vật số hai ở U Châu, hắn chắc sẽ không chỉ nói vài ba câu chuyện với Dương Nguyên Khánh rồi quỳ gối dưới chân Dương Nguyên Khánh mà phụng hắn làm chủ công. Cứ coi như là Triệu Nguyên có tấm lòng này đi chăng nữa thì thân phận của hắn cũng không để cho hắn làm như vậy được.

Hôm nay hắn chủ động tới tìm Dương Nguyên Khánh, đây vốn dĩ là một sự thỏa hiệp, trong lòng hai bên đều hiểu rõ, cho nên hai người nói chuyện một cách thoải mái, trên mặt Triệu Nguyên lộ ra một vẻ tươi cười nói:

-Ta cảm giác năm nay lạnh hơn so với năm trước nhưng cũng không nhiều lắm, đương nhiên không thể so sánh với Phong Châu.

-Triệu Trưởng sử nhắc tới cái lạnh của Phong Châu khiến ta càng thêm lo lắng. Hàng năm cái lạnh ở Phong Châu đã cướp đi hàng trăm mạng sống của người dân, không biết tình hình năm nay thế nào? Mặc dù không còn nhiệm chức hơn nửa năm nhưng dù sao vẫn cảm thấy gốc rễ của mình vẫn ở Phong Châu, khiến cho người ta tưởng nhớ, nhớ tới rượu nho Đại Lợi.

Câu nói cuối cùng của Dương Nguyên Khánh khiến cho hai người cùng cười, không khí trong phòng hoàn toàn thoải mái, hai người cùng làm việc đã nhiều năm.

Dương Nguyên Khánh đại khái cũng đoán được Triệu Nguyên đến tìm mình là vì chuyện gì, nhưng hắn lại không hề nhắc tới, để Triệu Nguyên tự nói.

Dương Nguyên Khánh nâng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm, kiên nhẫn chờ đợi Triệu Nguyên đề cập vấn đề. Triệu Nguyên trầm ngâm một lát cuối cùng cũng nói tới chuyện chính mà mình tới đây.

-Cuối năm ngoái, Thánh hạ lệnh cho Nguyên tổng quản ở Bột Hải cải tạo ba trăm thuyền chiến nhưng Nguyên tổng quản chỉ cải tạo được một nửa thì bị chuyển đi sau đó lại dần dần cải tạo một chút. Hai ngày trước ta có xem tiến độ thì vẫn còn 80 chiếc chưa cải tạo, thời gian mà Thánh Thượng đưa ra là tháng ba năm sau, thời gian rất gấp. Ta dự định sẽ tới Bột Hải cải tạo thuyền chiến, gấp rút làm để tháng ba năm sau có thể hoàn thành, tổng quản thấy thế nào?

Triệu Nguyên đi rồi, Dương Nguyên Khánh vẫn chắp tay như cũ đi lại trong phòng. Bước đi của Triệu Nguyên khiến hắn tiếp quản quyền lực ở U Châu có xoay chuyển, hắn có thể thuận lợi tiếp quản quyền lớn của U Châu. Hiện tại hắn đang suy nghĩ một vấn đề quan trọng hơn, ai mới là người nằm vùng của Dương Quảng, lúc trước hắn vẫn cho rằng là Triệu Nguyên, hiện tại xem ra Triệu Nguyên rõ ràng là không phải.

Dương Nguyên Khánh tán thành suy luận của Thôi Hoằng Thăng, dựa vào tính đa nghi của Dương Quảng, ông không thể nào dễ dàng yên tâm để cho Nguyên Hoằng Tự nắm quân quyền ở U Châu. Đến Phong Châu của mình, ông còn cử một Dương Sư Đạo tới thị sát thì càng không cần phải nói tới vị trí chiến lược quan trọng của U Châu.

Dương Quảng chắc chắn có để tai mắt ở U Châu, vậy thì người này là ai? Lúc này trong lòng Dương Nguyên Khánh, người nằm vùng của Dương Quảng này so với Triệu Nguyên còn khẩn trương hơn. Người này giống như là là một cây ghim cài áo, nếu không chú ý tới nó sẽ đâm vào người mình, người này hắn bất luận thế nào cũng phải tìm ra.

Dương Nguyên Khánh bước chậm rãi trong phòng, hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện như vậy, người này chắc chắn sẽ có những hành động, ít nhất hắn sẽ báo chuyện mình bị ám sát cho Dương Quảng.

Tùng! Tùng! Tùng!

Đây là tiếng trống đóng cổng thành, kỳ thực cổng thành sớm đã đóng rồi nhưng tiếng trống này vẫn vang lên như cũ, tiếng trống này như đập vào lòng Dương Nguyên Khánh, trong đầu hắn hiện lên hai chữ “Cổng thành” như ánh điện quang của thạch hỏa.

Đây là lỗ hổng đột phá của hắn, Dương Nguyên Khánh lập tức hô to:

-Trương Thắng!

Một lát sau thân vệ thủ lĩnh Trương Thắng chạy tới,

-Xin Đại tướng quân chỉ bảo!

Dương Nguyên Khánh đưa kim bài của mình cho hắn,

-Ngươi dẫn theo vài huynh đệ đi tới bốn cổng thành, điều tra cho ta xem sau khi cổng thành đóng thì có những người nào ra vào thành không? Phải điều tra thật tỉ mỉ.

-Ty chức tuân lệnh!

Trương Thắng nhận lấy kim bài liền đi, trong lòng Dương Nguyên Khánh tự nhiên trỗi dậy, mặc dù cổng thành đã được đóng nhưng Tô Liệt dẫn theo đám thân binh vẫn có thể vào được. Có thể thấy cổng thành cũng không cấm tuyệt đối người ra vào, chỉ cần là nhân vật quan lại hay quân đội thì đều có thể vào được, Nguyên Mẫn chẳng phải cũng vào như thế sao?

Hiện tại hắn quan tâm là ai đã đi ra ngoài?

Hơn nửa canh giờ sau Trương Thắng mang tin tới cho hắn, từ lúc đóng cổng thành đến bây giờ chỉ có một người ra ngoài, người này chính là do Ưng Dương lang tướng Hàn Trì phái đi làm việc công.

Hàn Trì!

Kết quả này khiến Dương Nguyên Khánh không thể tin được, có chút làm cho người khác không tưởng ra, nhưng suy nghĩ kỹ lại thì lại thấy hợp tình hợp lý, theo dõi Nguyên Hoằng Tự thì còn có ai thích hợp hơn Hàn Trì chứ?

Dương Nguyên Khánh nhắm mắt lại suy nghĩ một lát, mặc kệ Hàn Trì có phải người nằm vùng của Dương Quảng hay không đều tuyệt đối không thể giữ lại bên mình được.

Ngày hôm sau trời vẫn chưa sáng, tiếng trống trong phủ tổng quản đã vang lên. Đây là truyền thống của phủ tổng quản U Châu, mỗi sáng sớm hàng ngày đều cử hành hội nghị thường kỳ, hai mươi mấy năm lại đây đều duy trì, mấy đời tổng quản đều nghiêm khắc thực hiện quy định này, đến đời Dương Nguyên Khánh cũng không ngoại lệ.

Tổng quản phủ Trưởng sử, Tư Mã, Lục Sự Tham Quân, Chủ bạc cùng các Tào Tham quân, còn có hơn hai mươi Ưng Dương phủ lang tướng ở ngoài thành vào gấp, tổng cộng hơn bốn mươi người tập trung ở đại sảnh.

Người mới nhậm chức tổng quản U Châu Dương Nguyên Khánh ngồi ở chính giữa sảnh, ánh mắt nghiêm khắc, trên bàn đặt một lệnh tiễn binh phù và một thanh kiếm của tổng quản U Châu, đứng sau lưng hắn là mười mấy chấp pháp trường quân sự.

Tùng! Tùng! Tùng! Ba tiếng trống vang lên, giờ mão đã đến.

Trưởng sử Triệu Nguyên suất lĩnh mười mấy quan viên văn võ của phủ tổng quản cùng nhau tiến lên phía trước thi lễ:

-Ty chức tham kiến tổng quản!

Đây là lần đầu tiên Dương Nguyên Khánh chấp quyền tổng quản U Châu, tuy rằng hắn còn trẻ nhưng đã đảm nhiệm chức tổng quản ở Phong Châu nhiều năm, việc này đã quen từ lâu. Hắn chậm rãi nhìn mọi người một lượt, ánh mắt sắc bén khiến cho ai nấy đều thấy không yên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.